Vào Thế Giới Kinh Dị Tìm Bạn Trai, Có Gì Đó Sai Sai!

Thế Giới 1 - Chương 7: Thiếu niên quấn băng, mau đến theo đuổi tôi

Người đàn ông trung niên nghe những lời châm chọc xung quanh mà tức đến đỏ mặt, nhưng lại không có bằng chứng nào để phản bác.

Nhưng điều khiến gã bất ngờ hơn cả là Hạ Miểu…

Vì sao cô vẫn còn sống!?

Gã rõ ràng đã đẩy cô đến trước mặt quỷ gϊếŧ người rồi, vậy rốt cuộc cô làm thế nào để sống sót!?



Một nơi khác, tại tòa nhà ký túc xá của đám đồ tể.

Lão làm vườn đội mũ rơm, trên tay cầm một chiếc kéo làm vườn còn cao hơn cả người, cẩn thận tỉa tót đám cây cỏ bên ngoài. Dưới sự chăm sóc tận tình của ông, nơi này tràn ngập sắc xanh, hoa lá tốt tươi như có sức sống mãnh liệt, khiến người ta nhìn vào cũng thấy dễ chịu.

Nhưng ngay giữa đám cỏ hoa ấy, có một nữ nhân mặc váy trắng, không có đầu, đang ngồi xổm trên mặt đất.

Cô ta liên tục moi đất, không ngừng đào lên từng cái đầu người thối rữa. Mỗi cái đầu được đào lên, cô ta đều sờ nắn cẩn thận, nhưng một khi phát hiện đó không phải đầu của mình thì cô ta lập tức vứt đi không chút lưu tình.

Lão làm vườn vẫn giữ nụ cười hòa ái, cất giọng khuyên nhủ:

“Ở đây không có đầu của cô đâu, hay là đi chỗ khác tìm thử xem?”

Bỗng nhiên, từ xa vang lên một giọng nói đầy phẫn nộ.

“Quả nhiên, nữ nhân đó nói có hảo cảm với mình là lừa gạt!”

Lão làm vườn ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy một thiếu niên băng vải đang ngồi xổm bên bờ nước, khuôn mặt tràn đầy căm tức, miệng lầm bầm mắng chửi không ngừng.

“Cô ta chắc chắn định dùng cái gì đó… cái gì mà…”

Bên cạnh cậu, một sinh vật có làn da khô khốc, không có lông tóc, mang hình dáng người nhưng méo mó đến đáng sợ, liền tiếp lời:

“Mỹ nhân kế.”

Ở ngực con quái vật ấy có một khe nứt lớn, từ đó mọc ra một sinh vật khác nhỏ hơn, trông giống hắn nhưng bé hơn nhiều, chỉ có nửa thân trên, thoạt nhìn khiến người ta sởn gai ốc.

Quái vật em cũng lập tức lặp lại: “Mỹ nhân kế.”

Cậu lập tức tỉnh ngộ: “Đúng vậy, chính là mỹ nhân kế!”

Cậu nghiến răng tức tối:

“Nữ nhân kia lại dám dùng thủ đoạn đê tiện để mê hoặc tâm trí tao! Quả thực còn âm hiểm xảo trá hơn cả chúng ta! Kinh tởm thật! Tao nhất định phải gϊếŧ cô ta! Tao sẽ cắt phăng mái tóc đen tuyền như tơ lụa, móc đi đôi mắt sáng rực như ngọc đen, xé nát đôi môi đỏ hơn cả hoa hồng, rồi lột sạch làn da trắng muốt như tuyết của cô ta! Để xem cô ta sau này còn dám đi lừa người nữa không!”

Hai anh em quái thai nhìn nhau. Cả hai đều có chung một suy nghĩ:

Bảo sao sau lưng ai cũng nói tên này bị ngu.

Thiếu niên đứng phắt dậy, hưng phấn đến mức xoay vòng vòng tại chỗ, móng tay cắn nát. Trong đôi mắt cá chết chợt lóe lên tia sáng của “trí thông minh”.

“May mà tao thông minh! Không hề bị cô ta lừa!”

Quái vật anh nhướng mày: “Nếu mày không bị lừa, vậy tại sao đêm qua không gϊếŧ cô ta?”

Quái vật em cũng vội phụ họa: “Đúng đó! Sao mày không gϊếŧ?”

Thiếu niên trừng mắt: “Đó là tao đang tương kế tựu kế! Làm cô ta tưởng rằng tao đã trúng kế, nhưng thực ra tao chưa hề! Chờ đến khi cô ta buông lỏng cảnh giác, tao sẽ dùng dao nhỏ cắt đứt yết hầu của cô ta! Biểu cảm tuyệt vọng đó chắc chắn sẽ khiến trái tim cô ta càng thêm mỹ vị!”

Quái thai song sinh kéo dài giọng: “Ồ——”

Thiếu niên càng nghĩ càng cảm thấy bản thân quả thật quá cao minh, lập tức phấn khởi cầm đao, hăm hở chạy đi.

Còn cái quy tắc ban ngày đồ tể không thể tiếp xúc với người chơi?

Cậu quyết định bỏ qua luôn.

Anh em quái thai lại nhìn nhau lần nữa, đồng thanh nói:

“Nó đúng là ngu thật.”