Bệnh Kiều Điên Loạn! Bảo Bối Phạm Gia Pháp Bị Phạt Diện Bích

Chương 10: Sở Dương, cậu đúng là đáng bị đánh!

"Không hứng thú, cũng không thích!"

Dù không có Hoắc Hách Thần thì cô cũng tuyệt đối không bao giờ ở bên một người như Sở Dương.

Khương Ấu từ chối dứt khoát, không chút do dự.

Bạn học kia còn định khuyên nhủ thêm, nhưng đúng lúc đó, điện thoại của cô đột ngột rung lên.

Là Hoắc Hách Thần.

Những ngày gần đây, anh luôn có cảm giác bất an, lòng cứ quặn thắt mà không rõ lý do.

"Bảo bối."

Anh vừa mở miệng, Khương Ấu đã cảm thấy da đầu tê dại.

Cô hoảng sợ siết chặt điện thoại trong tay.

"Bảo bối ở trường dạo này thế nào? Phải ngoan ngoãn, em hẳn biết mình có thể làm gì và không thể làm gì."

Giọng điệu của anh vẫn xem như ôn hòa, nhưng Khương Ấu lại nghe ra sự uy hϊếp trong đó.

Cảm giác ấm ức dâng lên, sống mũi cay xè, suýt nữa nước mắt cô đã rơi xuống: "Tôi biết rồi, Hoắc tiên sinh."

"Ừ, tối nay ăn tối với tôi, mười lăm phút nữa tôi đến cổng trường đón em."

"Vâng." Khương Ấu chưa từng có quyền từ chối.

Người đàn ông này ghét nhất là sự chậm trễ, vì thế cô lập tức đứng dậy rồi đi về phía cổng trường.

"Đứng lại!"

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, Sở Dương chặn ngay trước mặt cô.

Hắn cười lạnh, giọng nói tràn đầy tức giận: "Khương Ấu, vừa nãy cậu nói gì? Hoắc tiên sinh? Cậu có bạn trai rồi? Hay là cậu ở bên ngoài dây dưa với một lão già nào đó?"

Càng không chiếm được, Sở Dương lại càng muốn có được cô.

Bây giờ thấy có kẻ ra tay trước mình, hắn tức đến phát điên.

"Chuyện này không liên quan đến cậu, tránh ra!"

Giọng Khương Ấu lạnh lẽo.

Dù đôi mắt cô vẫn còn hoe đỏ như một chú thỏ nhỏ, nhưng thỏ bị dồn ép đến mức đường cùng cũng biết cắn người.

"Ồ, giận rồi sao?"

Sở Dương nhướng mày cười nhạt: "Mấy ngày nay bị bọn họ cô lập, cậu cũng chẳng tức giận, tôi còn tưởng cậu không biết giận nữa cơ!"

"Quả nhiên kẻ đứng sau là cậu!"

Tất nhiên Khương Ấu giận!

Bị cả lớp đột ngột cô lập, ai mà không cảm thấy khó chịu đến phát điên chứ?

"Tôi chẳng qua chỉ không đồng ý làm bạn gái cậu, tôi có lỗi gì chứ?"

Khương Ấu lúc này đã không thể nhẫn nhịn thêm nữa, cô siết chặt nắm đấm, thẳng tay đấm mạnh vào người Sở Dương.

Vừa đấm vừa lớn tiếng trách móc: "Chỉ vì thế mà cậu lại xúi giục mọi người cô lập tôi sao?"

"Còn cắt mất khoản trợ cấp của tôi nữa!"

"Cậu có biết đó là tiền tôi dùng để thuê người chăm sóc bố tôi không hả?"

"Sở Dương, cậu đúng là đáng bị đánh! Cậu thật sự quá đáng!"