Từ hôm đó trở đi, không biết có phải vì muốn lấy lại mặt mũi hay không, mà Sở Dương đã mời cả lớp lên du thuyền tổ chức một bữa tiệc xa hoa.
Sau đó, Khương Ấu dần trở thành người bị cô lập trong lớp.
Ánh mắt bạn học nhìn cô vừa thương hại lại như đang xem một trò cười.
"Cô ấy đến rồi! Cô ấy đến rồi!"
Khương Ấu không biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì, nhưng ngay khi cô bước vào, tất cả lập tức im bặt.
Không chỉ vậy, chỗ ngồi xung quanh cô, cả trước lẫn sau, trái lẫn phải, đều trống trơn, chẳng ai chịu ngồi cạnh cô.
Mọi người né tránh Khương Ấu như thể cô là một loại dịch bệnh.
Ngay cả khi chia nhóm làm bài tập, cũng chẳng ai muốn chung nhóm với cô.
Lớp học rôm rả tiếng nói cười, mọi người vui vẻ trao đổi, cùng nhau làm bài, chỉ có một mình Khương Ấu lặng lẽ ngồi đó, cô đơn đến đáng thương.
Cô có thể dựa vào nỗ lực của mình để hoàn thành bài tập.
Nhưng giáo viên yêu cầu mỗi nhóm phải có ít nhất ba người.
Dù cô đã cố gắng hoàn thành hết phần bài của mình, rồi đi năn nỉ các bạn cùng lớp ký tên vào để hợp thức hóa bài nhóm, nhưng không một ai chịu giúp cô.
Cuối cùng, bài tập nhóm của Khương Ấu bị xem là không hợp lệ, cô không đạt đủ điểm số cần thiết, ảnh hưởng đến việc xét học bổng.
Ngay cả khoản trợ cấp dành cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn, dù mẹ cô đã mất, cha cô là người thực vật, mỗi tháng đều cần chi phí dinh dưỡng rất cao, nhưng khi bỏ phiếu bình chọn trong lớp, cô không nhận được dù chỉ một lá phiếu.
Rõ ràng cô vẫn đang mong chờ số tiền này để thuê người chăm sóc cha mình.
Hoắc Hách Thần tuy có cho cô tiền, nhưng chỉ là tiền thuốc men.
Khoản tiền lương hàng tháng để thuê hộ lý, cô phải tự xoay sở.
Ban đầu, Khương Ấu đã tính toán từng đồng từng cắc, phân bổ sao cho vừa đủ. Nhưng giờ, khi không nhận được trợ cấp, cô biết lấy gì để bù vào khoản thiếu hụt này đây?
Ngay lúc này, một vài bạn học có vẻ "tốt bụng" đến bên cô, khẽ khàng lên tiếng khuyên nhủ.
"Bạn học Khương Ấu, sao còn chưa đi xin lỗi Sở thiếu gia?"
"Nếu cậu không chịu xuống nước thì đừng nói đến trợ cấp, chỉ sợ cậu ta còn có thể bịa ra một lý do nào đó để đuổi cậu khỏi trường đấy!"
"Đừng quên, chú của cậu ta là thành viên chủ chốt trong hội đồng trường. Chỉ một câu nói của ông ta thôi, cậu sẽ bị đuổi học ngay lập tức."
"Huống hồ, điều kiện của cậu ta tốt như vậy, cậu thuận theo đi chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Ít nhất còn hơn cậu cứ nghèo túng, khổ sở giãy giụa thế này."