Ánh mắt Thiệu Mị biến đổi, căm giận nghĩ.
Nhưng thật ra Mạnh Tuệ Tuệ nhìn như con quỷ nghèo mà trong nhà lại ú ụ tiền. Sống trong khu nhà giàu xa hoa, tiền tiêu vặt sài mãi không hết. Hơn nữa, bà mẹ đã qua đời của cô ấy lại là bạn thân của mẹ Kỷ Chước. Tốt số thật.
“Tuệ Tuệ, tớ xin cậu đấy. Xin cậu nhất định phải đưa thư của tớ cho học trưởng Kỷ.”
Sau khi Thiệu Mị biết Tuệ Tuệ đồng ý, liền vui vẻ ôm lấy Tuệ Tuệ.
Tuệ Tuệ chỉ cảm thấy có một lực mạnh mẽ tác động vào người mình, ngực đau nhói, sau đó mới nhận ra bây giờ mình chính là con người, hình như còn là một thiếu nữ phát triển rất tốt.
[Trên cơ thể con người có một số bộ phận cần được bảo vệ trong quá trình phát triển.] Cùng lúc đó, Đoàn Tử hiện ra nhắc nhở.
[... Con người phiền phức thật đấy. Tinh linh bọn chị không biết đau.] Tuệ Tuệ đáp lại. Nhưng vẫn phải thích ứng thật tốt với cơ thể này.
-------------------------------------
Tiễn Thiệu Mị đi xong, Tuệ Tuệ mới có thời gian quan sát thật kỹ căn phòng này.
Tuy rằng đã có ký ức của Mạnh Tuệ Tuệ, nhưng là Tuệ Tuệ vẫn tò mò sờ trái nhìn phải. Còn tiện thể chạy đến trước cái gương to nhìn ngắm cơ thể hiện tại của mình.
Mạnh Tuệ Tuệ là kiểu con gái thẹn thùng, trong quá trình trưởng thành chỉ có bố bên cạnh, mà bố cô ấy lại không có khả năng suy nghĩ tinh tế với cô ấy, khiến cô càng ngại ngùng hơn. Rõ ràng là dáng người rất đẹp, nhưng lại khoác lên mình bộ quần áo rộng thùng thình.
Tuệ Tuệ nhíu mày, tinh linh sợ nhất là đôi mắt thấy không rõ mọi vật. Cô vén tóc mái dài che mắt sang một bên rồi lấy kẹp tóc kẹp lại, búi mái tóc thật dài lên cao, giúp mình thoải mái hơn chút.
Sau khi sửa soạn đơn giản xong, Tuệ Tuệ phát hiện nguyên chủ lớn lên không xấu, ngược lại còn rất ưa nhìn.
Theo thẩm mỹ của người Trái Đất thì đẹp hơn Thiệu Mị hồi nãy nhiều. Một người trang điểm cẩn thận, một người lôi thôi lếch thếch, đúng là không khác gì tự chôn mình xuống mồ.
Tóc mái che mắt, mái tóc đen như mực quá nhiều, không được chăm chút mấy nên rối tung nhìn như nữ quỷ. Nơi đó cũng quá to, vì không phô ra còn ăn mặc rộng rãi dễ làm người ta tưởng cô béo.
[Tuệ Tuệ, chúng ta có thể chậm rãi thay đổi phong cách ăn mặc. Nhưng chị phải từ từ tìm hiểu những điều bình thường trên hành tinh này đã rồi nói tiếp.]
[Nếu không, sơ sẩy một chút, chúng ta đến nơi không nên đến thì nhiệm vụ coi như đi tong.]