Kỷ Chước biết Tuệ Tuệ bị trầm cảm vì mình thì cảm thấy vô cùng hổ thẹn, chỉ cần trong khả năng, việc gì anh cũng giúp công ty nhà họ Mạnh.
Mà Thiệu Mị cũng cảm thấy tội lỗi, lấy thân phận là bạn thân Tuệ Tuệ để đến gần mẹ Kỷ Chước, dáng vẻ đáng yêu ai gặp cũng quý của cô ta làm mẹ Kỷ Chước rất thích.
Sau khi có mẹ Kỷ Chước giúp, cô ta cũng tự nhiên mà theo đuổi không bỏ cuộc.
Cuối cùng cũng khiến Kỷ Chước “cảm động”, dùng lời lẽ nghiêm khắc từ chối, rồi “vô tình” phát hiện chân tướng mà kể cho mẹ mình nghe.
Từ đó Thiệu Mị xấu hố rời khỏi tầm mắt Kỷ Chước.]
Đoàn Tử nói đến đây thì tạm dừng, nhìn phản ứng của Tuệ Tuệ, lại phát hiện Tuệ Tuệ vẫn ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, cũng không có phản ứng thái quá nào.
[Tiếp theo là nói về nguyện vọng, nguyện vọng của nguyên chủ Mạnh Tuệ Tuệ là không để cho bố mình lo lắng, chăm sóc thật tốt cho ông ấy.
Đúng là một cô gái lương thiện.]
Nghe Đoàn Tử tổng kết và nguyện vọng của nguyên chủ xong, Tuệ Tuệ cũng gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Cùng lúc đó, trong đầu cũng hiện lên hình ảnh ký ức của Tuệ Tuệ.
Thời gian khi ấy hơi chuyển động. Mà trước mặt Tuệ Tuệ là một cô gái, Thiệu Mị vốn đang cứng đờ bỗng bình thường trở lại.
“Tuệ Tuệ, cầu xin cậu đó.”
Tuệ Tuệ vội vàng nắm chặt bàn tay trắng nõn của mình, cúi đầu nhìn Thiệu Mị. Theo cách nói của người Trái Đất thì cô gái này chắc hẳn khá xinh.
Ánh mắt của Tuệ Tuệ bình tĩnh, vốn định bắt chước biểu cảm rối rắm nhưng không làm được nên đành từ bỏ, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
“Ừm, được.”
Thiệu Mị vui sướиɠ nhìn về phía Tuệ Tuệ, tuy rằng không biết vì sao cô không hề do dự mà đồng ý luôn, nhưng nghĩ đến việc mình có thể được Kỷ Chước ghi nhớ, liền cảm thấy cả gương mặt nóng bừng như bị bỏng đến không thở nổi.
Từ cái nhìn đầu tiên vào ngày khai giảng, cô ta đã bị khí chất lạnh lùng như cây tùng bách và vẻ ngoài không tầm thường của Kỷ Chước hấp dẫn, vì thế không hề tiếc nuối mà chia tay với bạn trai cũ, ngày đêm mong ước được trở thành người phụ nữ của Kỷ Chước.
Tiếc là Kỷ Chước ưu tú lại không màng đến tình yêu, chưa tốt nghiệp đã mở công ty mà còn có chút tên tuổi. Thời gian quay lại trường luôn vội vàng, thấy mặt anh là điều vô cùng xa xỉ.
Nếu không phải lúc theo dõi Kỷ Chước, cô ta thấy được vẻ mặt dịu dàng của Kỷ Chước khi gọi người trầm lặng ít nói như Mạnh Tuệ Tuệ ở góc tòa nhà, thì cô ta cũng chả làm bạn với loại xấu xí sợ xã hội này. Chẳng khác nào hạ thấp bản thân mình.