Với tư cách là đại diện của “Châu Việt”, Thư Thanh Vãn cũng được gọi đi cùng.
Cô khoác trên mình chiếc áo sơ mi lụa trắng kết hợp với chân váy đuôi cá. Tà váy lay động theo từng bước đi, để lộ chiếc cổ thon dài, vòng eo mảnh khảnh chỉ vừa một bàn tay ôm trọn.
Đôi giày cao gót bảy phân, cô bước đi một cách thành thục và đầy tự tin, dáng vẻ của một nữ cường nhân điển hình trong giới kinh doanh.
Khi trao đổi về những số liệu và tình hình liên quan, cô cũng thể hiện sự chuyên nghiệp không kém.
Một người trẻ tuổi như vậy quả thật không hề đơn giản.
Chẳng mấy chốc, cô đã thu hút được không ít sự chú ý.
Nghe nói trong “Châu Việt”, cô cũng rất được cấp trên trọng dụng.
Mặc dù hiện tại trong giới vẫn còn là một gương mặt mới, nhưng ai biết được vài năm sau cô sẽ đạt đến đâu?
…
Về phần cấp trên trực tiếp của cô là Dung Ẩn thì lại vô cùng điềm nhiên, sắc mặt lãnh đạm lắng nghe.
Không biết từ lúc nào, họ đã vô thức sánh bước cùng nhau, nhịp chân đồng điệu.
Hương tuyết tùng thoang thoảng từ người anh lan nhẹ trong không khí, vừa lạnh nhạt lại vừa mơ hồ quyến rũ.
Chỉ cần hơi nghiêng đầu là cô có thể bắt gặp bóng dáng anh trong tầm mắt.
Mùi hương quen thuộc lượn lờ nơi chóp mũi, vào khoảnh khắc này lại trở nên mập mờ một cách kỳ lạ.
Sau khi trao đổi xong những nội dung cần thiết, phần thời gian còn lại được nhường lại cho bọn họ.
Thư Thanh Vãn thoáng nhìn sang anh, ánh mắt chợt dừng lại.
Người đàn ông ấy vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, sạch sẽ như tuyết đầu mùa, như thể giữa họ thực sự trong sạch như vẻ bề ngoài.
Dung Ẩn cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô một cái, giây tiếp theo đã dời mắt đi.
May mà thời gian đã không còn sớm, buổi gặp gỡ này cũng nhanh chóng khép lại.
Sau khi rời đi, Thư Thanh Vãn đi tìm Lộc Uyển.
Cùng lúc đó, điện thoại cô vang lên.
Một tiếng chuông nhắc nhở đúng như dự đoán.
Thư Thanh Vãn khẽ cong môi, thản nhiên cầm điện thoại trong tay mà không có ý định mở ra xem.
Lộc Uyển dắt cô ra xe: “Xong sớm hơn tớ tưởng nhiều đấy. Ông chủ của cậu cũng được lắm nha, đẹp trai mà lại không dài dòng như đám lão già cổ hủ kia, nói chuyện cũng thú vị hơn nhiều.”
Những cuộc họp kết thúc nhanh chóng luôn là điều mà người ta mong đợi.
Lộc Uyển chính là một trong những người bị cuốn vào vòng xoáy này.
Thư Thanh Vãn nghĩ, đúng vậy. Có một ông chủ quyết đoán, không dây dưa trong công việc quả thực là một điều thoải mái. Trước mặt anh, cô không cần phải khách sáo, có thể đi thẳng vào vấn đề.