Đại Lão Âm Trầm Chỉ Cưng Chiều Mình Em

Chương 5

Gương mặt người phụ nữ quyến rũ yêu mị nhưng giọng nói lại âm trầm quỷ dị, vang lên bên tai anh ta như ma quỷ từ địa ngục: “Cậu Phó, có anh chôn cùng tôi, chết cũng không uổng phí.”

Đó là lời thì thầm đến từ ác quỷ.

Phó Dịch Xuyên chỉ muốn bóp chết Mộ Nam Chi!

Người phụ nữ này chính là một con điên! Một con điên thực thụ!

Sao Phó Cẩn Xuyên có thể thích một người phụ nữ điên rồ như vậy chứ?

Không xem mạng sống ra gì!

Đồ điên!

Muốn chết thì tự đi mà chết!

Đừng kéo anh ta theo!

Phó Dịch Xuyên hận Mộ Nam Chi đến nghiến răng nghiến lợi, anh ta điên cuồng gầm lên: “Mộ Nam Chi!!”

Tiếng gió rít gào bên tai.

Mộ Nam Chi nhếch môi cười, nụ cười điên cuồng, trong mắt tràn ngập sự tàn nhẫn đến đáng sợ.

Sau đó “Bốp” một tiếng, một âm thanh trầm đυ.c vang lên, giống như thứ gì đó nện mạnh xuống đất, vỡ nát như một quả dưa hấu rơi xuống, nát bấy thành từng mảnh vụn.

Âm thanh khiến người nghe sởn gai ốc, tê dại da đầu.

Mộ Nam Chi nhảy xuống vô cùng dứt khoát!

Cô không để Phó Cẩn Xuyên rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.

Nếu cô không chết, anh sẽ phải chết.

Cô không nỡ.

Bàn tay Phó Cẩn Xuyên run rẩy không ngừng, toàn thân tỏa ra khí lạnh chết chóc.

Mộ Nam Chi là mạng sống của anh.

Là mạng sống của anh!

“Nam Chi!”

Mộ Nam Chi là mạng sống của anh.

Là tất cả của anh!

“Nam Chi!”

Phó Cẩn Xuyên hoàn toàn sụp đổ.

Anh cảm thấy thế giới của mình đã sụp đổ.

Người đàn ông gào lên đầy đau đớn, tiếng thét xé lòng vang vọng như một con thú nhỏ bị thương, từng lần, từng lần quanh quẩn bên tai Mộ Nam Chi.

Người nhà họ Phó đến là để lấy mạng anh, nếu A Cẩn đến, anh chắc chắn phải chết.

Mộ Nam Chi không nỡ.

A Cẩn là người yêu thương cô nhất, Phó Dịch Xuyên chắc chắn sẽ gϊếŧ anh.

Cô thà chết cũng không muốn kéo anh xuống vực thẳm.

Cơn gió mang theo nỗi nhớ và nỗi đau của anh, truyền đến từ phương xa.

Mộ Nam Chi nằm trên mặt đất, máu không ngừng trào ra từ miệng.

Cô mở mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, tròng mắt trắng dã nổi đầy những tia máu như tơ nhện giăng kín.

Máu chảy ra từ hốc mắt, từ từ nhấn chìm cô hoàn toàn.

Thậm chí cô không thể thốt ra nổi một lời nào.

Nước mắt nóng hổi lăn dài, không thể ngừng lại, như suối trào ra khỏi hốc mắt.

Mộ Nam Chi cứng đờ nằm trên mặt đất, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.

Sinh mệnh của cô đang dần trôi đi.

Cô mở mắt nhìn bầu trời.

Trời xanh đến nhói lòng, ánh nắng chói chang nhưng cô không cảm nhận được chút hơi ấm nào.