Đại Lão Âm Trầm Chỉ Cưng Chiều Mình Em

Chương 4

Giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo âm trầm của một người đàn ông vang lên qua loa điện thoại: “Đừng động vào cô ấy!”

Giọng nói khàn đặc, tràn đầy đè nén.

Phó Dịch Xuyên cười nhạt: “Em hai, cậu giấu người phụ nữ này kỹ thật đấy.”

Đến mức ngay cả anh ta cũng suýt bị lừa, cứ nghĩ rằng Mộ Nam Chi chỉ là một món đồ chơi của em hai mà thôi.

“Anh muốn gì, tôi đều có thể cho anh.” Giọng nói của Phó Cẩn Xuyên lạnh nhạt, bình tĩnh đến mức khiến người ta ngỡ rằng anh không hề có bất kỳ quan hệ gì với người bên kia.

Phó Dịch Xuyên nhếch môi cười lạnh. Người em trai này của anh ta, giỏi nhất chính là che giấu cảm xúc.

“Tôi muốn người phụ nữ của cậu.”

“Trừ cô ấy ra!” Giọng nói của anh băng lạnh thấu xương.

Phó Dịch Xuyên cười nhạt: “Mười phút, đến tòa nhà này. Chỉ cần trễ một giây, cô ta sẽ mất mạng.”

Nhưng anh ta nào có ý định gϊếŧ Mộ Nam Chi. Điều anh ta muốn… là mạng của Phó Cẩn Xuyên!

Mộ Nam Chi bị hạ thuốc, tay chân bị trói chặt bằng dây xích sắt lạnh lẽo nặng trịch. Cô khẽ rũ mắt, khóe môi cong lên một nụ cười nhàn nhạt.

Cô nói: “A Cẩn, nghe lời, đứng yên đó, đừng cử động, cũng đừng tới đây.”

Giọng nói của người đàn ông khàn đặc, chất chứa nỗi đau đớn tận cùng: “Nam Chi…”

Phó Dịch Xuyên tức giận gầm lên: “Mộ Nam Chi!”

Mộ Nam Chi cười nhẹ: “A Cẩn, đừng quên em.”

Gương mặt Phó Cẩn Xuyên lập tức tái nhợt, giọng nói run rẩy dữ dội, anh sợ hãi, hoảng loạn đến cực điểm: “Nam Chi, đừng! Chờ anh! Đợi anh đến!”

“Em ngoan, được không?”

“Nghe lời, chờ anh đến.”

Anh run rẩy cầu xin cô.

“Anh sẽ đưa em về nhà.”

“Nghe lời anh, được không?”

Đôi mắt Mộ Nam Chi khẽ cong, hơi đỏ lên, nơi khóe mắt lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt.

Trong điện thoại truyền đến âm thanh va chạm dữ dội.

Mộ Nam Chi dùng hết sức vặn gãy cổ tay mình, cơn đau như đứt từng mạch máu khiến toàn thân cô run lên. Tiếng xương vỡ vụn vang lên lạnh lẽo đến rợn người.

Ánh mắt cô sắc bén tàn nhẫn, mạnh mẽ lôi kéo Phó Dịch Xuyên, cả hai cùng rơi thẳng xuống từ sân thượng.

Cú va chạm mạnh mẽ khiến cả hai ngay lập tức rơi vào trạng thái mất trọng lực.

Sắc mặt Phó Dịch Xuyên đầy giận dữ, anh ta không ngờ người phụ nữ này lại không hề sợ chết!

Một tiếng súng vang lên.

Viên đạn cắm thẳng vào vai Mộ Nam Chi, máu tươi trào ra.

“Ầm!” Âm thanh va đập dữ dội vang lên, ngay sau đó là tiếng gió rít gào như cơn bão cuốn qua.

Mộ Nam Chi nhếch môi cười lạnh, giữ chặt lấy anh ta, cả hai lao xuống với tốc độ chóng mặt.