"Nàng cho rằng ngoan ngoãn phối hợp như vậy là có thể khiến bản vương buông lỏng cảnh giác, rồi rơi vào cái bẫy của nàng, để nàng thừa cơ bỏ trốn sao?"
Khóe môi Lăng Phong Tẫn khẽ cong lên thành một đường cong lạnh lẽo, đôi mắt sâu thẳm như giếng cổ: "Vậy thì bản vương có thể nói thẳng cho nàng biết, tuyệt đối không có khả năng!"
Đầu óc An Vân Tịch vì bị quá nhiều thông tin tràn vào mà vẫn còn mơ hồ. Chính vì giọng điệu lạnh lùng xa lạ ấy nên trong chốc lát nàng không thể phản ứng lại được.
Một trận đau đớn như bị xé rách người đột nhiên truyền đến từ thân thể khiến đôi mày nàng khẽ nhíu lại, khẽ bật ra một tiếng rêи ɾỉ nghẹn ngào.
Cảm giác như cả người sắp bị xé làm hai, An Vân Tịch phát hiện đầu mình còn choáng váng hơn, gần như bị sự nóng bỏng không thể chịu nổi thiêu đốt đến sắp ngất đi.
Nàng bị giam chặt trong vòng tay, thế nhưng nàng lại không hề sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy có phần an tâm, bởi vì xung quanh đều là khí tức thuộc về Lăng Phong Tẫn.
Nàng chưa chết sao? Nàng và Lăng Phong Tẫn... đều còn sống sao?
Ngay cả trong tình thế tuyệt vọng như thế mà vẫn có thể sống sót, đúng là ông trời có mắt. Kể từ nay về sau, nàng nhất định sẽ ở bên hắn cả đời.
Có lẽ là vì thân thể lúc này quá mức suy yếu nên trước mắt An Vân Tịch lại rơi vào bóng tối vô tận...
...
Cả thân thể nàng vẫn như bị bánh xe nghiền qua, đau đớn vô cùng.
Lần này An Vân Tịch cuối cùng cũng hoàn toàn mở mắt, nhìn rõ bố trí trong phòng.
Màn trướng đỏ thẫm, chiếc giường cưới quen thuộc trong ký ức khiến nàng không thể nào lầm được.
Thắt lưng đau nhức dữ dội, nàng vừa mới ngồi dậy thì bên cạnh đã có người bước tới.
"Vương phi, nô tỳ đã chuẩn bị cơm trưa cho người, người ăn chút gì đi ạ."
Người lên tiếng là một tiểu nha hoàn.
Nàng ta cúi đầu khom người, trên mặt là vẻ hoảng sợ và căng thẳng.
Khi nhìn rõ khuôn mặt của người trước mắt, An Vân Tịch khẽ sững người, theo phản xạ hỏi: "Xuân Nguyệt, chẳng phải muội đã rời khỏi phủ rồi sao?"
Xuân Nguyệt vẻ mặt mờ mịt: "Nô tỳ không biết người đang nói gì..."
Nhận thấy có điều gì đó không đúng, An Vân Tịch lập tức đứng dậy xuống giường, đôi chân mềm nhũn không còn chút sức lực, nàng đành vịn vào đầu giường để đứng lên rồi quan sát xung quanh. Nàng phát hiện căn phòng này giống hệt căn phòng tân hôn trong trí nhớ, nơi vốn dĩ sớm đã bị thiêu rụi thành tro bụi...