Ai thế? Thằng nhãi ranh nào mà dám ăn nói với một đứa trẻ như vậy? Thời đại nào rồi còn có vụ vợ nuôi từ bé? Giáo dục đức, trí, thể, mỹ, lao động vứt đi đâu hết rồi? Đúng là đồ đọc sách vào bụng chó...
Ủa? Khoan, khoan đã, hình như có gì đó không đúng.
Hệ thống cuối cùng cũng nhận ra vấn đề. Người trước mặt này! Tại sao! Lại là người cổ đại?!
Rõ ràng trước khi tắt máy, mình đã khẩn cấp liên kết ký chủ ở thời hiện đại cơ mà! Chắc chắn là mình không nhớ nhầm chứ?
Với lại, ký chủ của mình rõ ràng xinh xắn đáng yêu, tròn tròn mũm mĩm. Sao đứa bé trước mắt này lại gầy trơ xương, mặt mày xanh xao, quần áo thì rách rưới mỏng manh, ngón chân lộ ra còn đóng vảy máu thế kia? Giữa tiết trời lạnh giá thế này, cả người cô bé run lên vì lạnh.
Chuyện quái gì thế này? Hai năm mình tắt máy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hệ thống không dám nghĩ nhiều, vội vàng truy tìm nguyên nhân.
Nó không lên tiếng, Triều Triều đương nhiên không biết cái giọng nói lạ lùng trong đầu suýt nữa lại vang lên. Lúc này, cô bé đã rửa chân cho Hồ Bảo Đôn xong, đang bưng chậu nước bẩn đi đổ.
Ba người nhà họ Hồ rửa mặt mũi xong liền về phòng ngủ. Triều Triều lại phải lúi húi dọn dẹp bếp núc, xếp lại đống củi cho gọn gàng.
Xong xuôi, cô bé mới tự dùng nước lạnh rửa mặt, rửa chân. Đến khi làm xong tất cả mọi việc, bên ngoài trời đã tối đen như mực.
Triều Triều không có phòng riêng, chỉ có thể ngủ trong gian chứa củi. Gian nhà bốn bề lộng gió, chẳng che chắn được cái lạnh cắt da cắt thịt.
Cô bé cũng không có giường, chỉ có hai tấm ván gỗ mỏng ghép tạm vào nhau, bên trên trải một lớp rơm khô.
Quần quật cả ngày, cuối cùng Triều Triều cũng được nghỉ ngơi.
Cô bé thở ra một hơi, nằm xuống đống rơm, kéo tấm chăn cũ mỏng rách lên người, rồi lại phủ thêm hai lớp rơm nữa lên trên. Chỉ có như vậy, cô mới mong không bị chết cóng trong đêm đông giá rét.
Nhưng dù đã làm thế, nằm xuống rồi cô bé vẫn run cầm cập.
Mà lúc này, hệ thống đã tìm ra ngọn nguồn sự việc. Nhìn ký chủ nhỏ bé tội nghiệp đang cuộn tròn người lại, cả hệ thống như muốn nổ tung!
Ôi trời đất ơi! Hệ thống chỉ cảm thấy trời sắp sập đến nơi, còn nó thì sắp tan tành thành mảnh vụn rồi.
Sao nó lại có thể gây ra một lỗi lầm tai hại đến thế? Sao lại đưa ký chủ bé bỏng của nó đến thời cổ đại này? Lại còn... còn khiến cô bé biến thành một đứa trẻ đáng thương bị đánh mắng, ăn không no mặc không ấm như thế này!
Hai năm trước, Triều Triều rõ ràng vẫn là cô công chúa nhỏ được cả nhà cưng như trứng mỏng.
Giờ ra nông nỗi này, hoàn toàn là do sự tắc trách của nó mà ra.
Hệ thống vô cùng áy náy nhìn ký chủ thê thảm của mình, trong đầu nó nhanh chóng tua lại những hình ảnh của hai năm về trước.
Triều Triều là con gái cưng của Hạ Nam Châu, con trai thứ ba nhà họ Hạ ở Giang Thành, Hoa Quốc. Nhà họ Hạ gia thế hiển hách, là một gia tộc lớn có máu mặt ở Giang Thành. Hai năm trước, Hạ Nam Châu và một đối thủ đang cạnh tranh gay gắt một dự án lớn, phần thắng gần như nằm chắc trong tay ông.
Đối thủ cạnh tranh biết không đấu lại được, liền nảy sinh ý đồ đen tối, nhắm vào cô con gái nhỏ Triều Triều của Hạ Nam Châu.
Nhân dịp sinh nhật ba tuổi của Triều Triều, khi nhà họ Hạ đông nghẹt khách khứa, tên đối thủ đã mua chuộc một tên tội phạm vừa mãn hạn tù, để gã trà trộn vào bắt cóc Triều Triều rồi cao chạy xa bay.
Ai ngờ gã còn chưa ra khỏi cổng chính nhà họ Hạ đã bị phát hiện. Tên bắt cóc này vốn là kẻ liều mạng, tay đã từng nhúng chàm, gã biết rõ dù có trả lại Triều Triều thì nhà họ Hạ cũng không tha cho mình. Khi đó, không những gã phải quay lại nhà tù mà còn chẳng nhận được đồng nào từ kẻ thuê mình.
Cùng đường, gã phóng xe máy lao vào khu rừng rậm ngoại ô. Gã thông thuộc địa hình nơi đó, chỉ cần trốn vào rừng là có cơ hội cắt đuôi đám người truy đuổi. Lấy được tiền rồi, gã vẫn có thể sống ung dung tự tại.