Trở Về Năm Lớp 10

Chương 10

Từ Triêu Dương hiện đang ở độ tuổi ăn bao nhiêu cũng không no. Ăn sáng xong, học hai tiết là lại đói. Tối qua anh học nghiêm túc cả đêm, lúc đi ngủ suýt chút nữa đói đến mức không ngủ được. Hôm nay anh quyết định sẽ tích trữ một ít đồ ăn trước.

Đồng Nghiêm hưởng ứng: “Tớ đi! Nghe nói gần đây có tiểu thuyết mới, tớ muốn mua một cuốn.”

Cửa hàng nhỏ trong trường bán đủ thứ, không chỉ có các loại đồ ăn vặt, bánh mì và mì gói, mà gần cửa sổ còn có một dãy bàn bày đầy tiểu thuyết và tạp chí, rất được các bạn nữ trong lớp yêu thích.

Đồng Nghiêm là một người cực kỳ mê tiểu thuyết. Nghe Từ Triêu Dương nói muốn cửa hàng nhỏ, cậu lập tức đi theo ngay.

Từ Triêu Dương không hứng thú lắm với mấy cuốn tiểu thuyết bày ở cửa hàng. Anh thích hoạt hình hành động hơn, nhưng điều kiện ở trường thực sự không cho phép.

Từ Triêu Dương quan sát cửa hàng nhỏ, phát hiện nó nhỏ hơn nhiều so với ký ức của anh. Các loại đồ ăn vặt cũng ít hơn hẳn so với sau này. Ban đầu anh còn định chọn kỹ một chút, mua nhiều để tích trữ, nhưng giờ nhìn thì đúng là ảo tưởng hão huyền. Dù thất vọng, anh cũng không thể không mua gì, thế là anh tiện tay lấy một gói mì ăn liền và một cái bánh mì cho xong.

“Chọn xong chưa?”

Đồng Nghiêm ưng ý hai cuốn tạp chí, nhưng tiền tiêu vặt có hạn, sau một hồi đắn đo khó khăn, cậu chỉ chọn được cuốn yêu thích nhất.

“Chắc chắn Vương Minh Minh cũng sẽ mua. Lát nữa về tớ sẽ thương lượng với cậu ấy, để cậu ấy mua cuốn kia, hai đứa đổi cho nhau đọc.”

Vương Minh Minh ngồi phía trước Đồng Nghiêm, là bạn chơi bóng rổ của cậu. Cậu ấy cũng giống Đồng Nghiêm, rất thích các loại tạp chí.

Về đến lớp, Từ Triêu Dương lấy tài liệu Vật Lí tối qua đã cất đi ra, quyết định tuần này sẽ cắm đầu vào Vật Lí. Còn Đồng Nghiêm thì nhiệt tình khoác vai Vương Minh Minh, thương lượng chuyện mua tạp chí.

Sau khi xem lại các bài tập Vật Lí đã làm cùng với sách giáo khoa, bài thi tháng hôm qua vốn dĩ không hiểu gì giờ lại có cảm giác hơi hiểu. Anh vội lấy bài thi ra xem, quả nhiên, những câu trước đây không hiểu giờ đã hiểu được. Dù là câu khó, Từ Triêu Dương ít nhất cũng biết nó kiểm tra phần kiến thức nào.

Hai tiết sáng đầu tiên đều là tiết toán. Thầy Trương mặt không chút biểu cảm, cầm bài thi đứng trên bục giảng. Không khí trong lớp lập tức trở nên nặng nề. Tháng trước, khi lên lớp, thầy Trương không ngừng khen ngợi họ, khiến học sinh trong lớp lâng lâng, ai cũng tưởng trình độ toán của mình rất khá. Kết quả, đến lúc thi thì tất cả đều lộ nguyên hình.

So với cô Tống và cô Ân, thầy Trương ôn hòa hơn một chút. Đối mặt với đám học sinh lớp 1 đang căng thẳng và sợ hãi, thầy Trương không nghiêm khắc phê bình họ mà trải bài thi lên bục giảng, từng câu từng câu tỉ mỉ giảng giải cho họ.

Ban đầu, mọi người đều căng như dây đàn, chờ bị mắng, nhưng lại được thầy Trương đối xử dịu dàng như vậy thì nhất thời không phản ứng kịp. Khi phản ứng lại, họ bắt đầu có phần coi nhẹ thầy. Học sinh ở độ tuổi này thường bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, dưới bục giảng bắt đầu rộ lên những tiếng xì xào.

“Bốp!”

Thầy Trương ném mạnh viên phấn xuống, nó rơi xuống đất vỡ thành mấy mảnh, nụ cười trên mặt thầy cũng biến mất.

Khi gương mặt không chút biểu cảm của thầy Trương xuất hiện, đám học sinh vốn đang buông thả lập tức im bặt.

“Chỉ là một kỳ thi tháng nho nhỏ, vốn không muốn nói các em. Đều đã mười lăm mười sáu tuổi, là người lớn rồi, vậy mà vẫn không hiểu chuyện sao? Nhìn bài thi toán của các em xem, đây là điểm số mà học sinh lớp chọn nên thi được à?”

“Toán cấp ba không giống toán cấp hai, một bước không theo kịp thì bước nào cũng không theo kịp. Tôi cũng không nói nhiều với các em, nên học thì học, không học thì thôi. Nhưng nếu tôi còn nghe thấy ai nói chuyện làm rối kỷ luật trong giờ, lập tức ra ngoài. Tiết Toán quá nhỏ, không chứa nổi những kẻ không muốn học.”

Thầy Trương vừa nổi giận, cả lớp lập tức yên lặng, không một ai dám hé răng.

“Học kỳ hai lớp 10, trường sẽ phân ban khoa học tự nhiên và khoa học xã hội, đến lúc đó chắc chắn phải chia lớp lại. Các em tự suy nghĩ kỹ đi, với thành tích như vậy, các em còn trụ được ở lớp chọn không.”

Những lời trước đó của thầy Trương tuy cũng khiến học sinh bị đả kích, nhưng trước đó họ đã bị cô chủ nhiệm, thầy dạy Vật Lí, cô dạy tiếng Anh phê bình rồi, nên đã có “kháng thể”. Dù vẻ mặt có chút động lòng, trong lòng họ lại không cho là đúng.

Nhưng câu cuối cùng của thầy Trương là đòn chí mạng. Những học sinh hiện đang ở lớp chọn đều là từng điểm từng điểm thi vào từ kỳ thi trung học. Người thân bạn bè xung quanh chắc chắn đều biết họ học lớp chọn. Nếu đến lúc phân lớp mà thật sự bị đẩy ra khỏi lớp chọn thì đúng là mất mặt to.

Mười lăm mười sáu tuổi đang lúc sĩ diện mỏng manh, ai chịu nổi bị người quen hỏi thẳng mặt câu “Sao cháu không còn ở lớp chọn nữa?”. Đây là chuyện lớn liên quan đến mạng sống!