Thành tích thi đầu vào của Từ Triêu Dương còn không bằng cậu, nhưng khi phát hiện mình thi không tốt, Từ Triêu Dương chẳng hề bị đả kích chút nào, lập tức vực dậy tinh thần và bắt đầu học tập.
Đồng Nghiêm vốn dậy sớm nên hơi buồn ngủ, định chợp mắt một chút, nhưng giờ thì không tài nào ngủ được nữa. Dù biết mình thi không bằng mấy người đứng đầu lớp, nhưng những ai thi đậu vào lớp chọn đều là người có lòng hiếu thắng mạnh mẽ. Người khác có thể đứng nhất, tại sao mình lại không thể?
Đồng Nghiêm đặt quyển sách chính trị dùng để gϊếŧ thời gian xuống, lấy sách lịch sử ra, bắt đầu học thuộc những sự kiện lịch sử khiến người ta đau đầu.
Buổi tự học sáng kết thúc lúc 7h. Từ 7h đến 7h50 là thời gian để học sinh ăn sáng. Thời gian của học sinh lớp 12 eo hẹp nên được ăn sớm hơn học sinh lớp 10 và 11 mười phút. Đến khi Từ Triêu Dương và các bạn đến căng tin, trong đó đã có khá đông người.
Bánh bao ở căng tin làm rất ngon. Buổi sáng chẳng ai mua cả khay đồ ăn (vừa đắt vừa ít), thường thì mua ba bốn cái bánh bao, thêm một bát cháo kê là đã có một bữa sáng ngon lành.
Khi Từ Triêu Dương bưng bát cháo kê chen ra khỏi hàng người xếp hàng, Đồng Nghiêm đã mua xong đồ ăn và chiếm được chỗ ngồi.
“Từ Triêu Dương, nhanh qua đây.”
Bàn ăn ở căng tin luôn cực kỳ khan hiếm, Từ Triêu Dương vội vàng chạy qua ngồi xuống.
Đồng Nghiêm khá may mắn, thế mà lại mua được súp thịt bò viên cay - một món ăn đặc sản của tỉnh họ, vị cay nồng, ăn cùng bánh bao chiên nước thì tuyệt nhất. Đáng tiếc căng tin trường không có bánh bao chiên nước, chỉ có bánh bao lớn và màn thầu.
Đồng Nghiêm dùng thìa múc một thìa súp thịt bò viên cay rồi lại đặt xuống: “Súp thịt bò viên cay của trường nhạt quá, tớ nhớ súp thịt bò viên cay ở trấn Tiêu Dao rồi.”
Trấn Tiêu Dao là tên một cửa hàng súp thịt bò viên cay, hầu hết các quán bánsúp thịt bò viên cay đều lấy tên này. Súp thịt bò viên cay ở các quán bên ngoài thường có đủ loại rau củ kèm theo, ăn không chỉ phong phú về khẩu vị mà còn thơm hơn nhiều. Còn súp thịt bò viên cay ở trường thì chỉ có nước súp, món phụ duy nhất là miếng đậu hũ mỏng gần như trong suốt.
Đồng Nghiêm vừa nói vậy, Từ Triêu Dương cũng nhớ đến một quán súp thịt bò viên cay trong ký ức của mình, nằm gần bệnh viện trung y. Chủ quán thường cho thêm nấm sò vào, tuy không quá chính thống, nhưng vị trơn mềm của nấm khiến món súp thịt bò viên cay của quán đó được cộng thêm điểm, khiến Từ Triêu Dương nhớ mãi nhiều năm.
“Cậu cứ biết đủ đi, lúc tớ qua thì chỉ còn cháo trắng, đến bánh bao cũng chỉ còn cái cuối cùng.”
Lưu Mông thấy chỗ Từ Triêu Dương còn ghế trống, mua đồ ăn xong liền qua ngồi cùng.
Lưu Mông cầm một cái bánh bao và một cái màn thầu kẹp rau. Màn thầu kẹp rau ở tầng một làm rất qua loa, rau kẹp bên trong ít đến thảm thương, lại còn dính nước súp khiến màn thầu ướt nhẹp, vị chẳng ngon chút nào. Nhưng so với việc gặm màn thầu không, đa số học sinh vẫn chọn màn thầu kẹp rau có chút hương vị.
Đồng Nghiêm nhìn vào bát của Lưu Mông, quả đúng là như vậy.
“Căng tin này ngày càng quá đáng, nghe nói căng tin của trường Trang Cao ăn ngon hơn nhiều.”
Trang Cao và trường Nhất Cao của họ là hai trường cấp 3 duy nhất trong huyện. Mười năm trước, Trang Cao từng là “vua” về tỷ lệ đậu đại học, nhưng từ khi dời về trung tâm huyện, tỷ lệ đỗ ngày càng giảm, dần dần trong mắt phụ huynh ở huyện, Trang Cao không bằng Nhất Cao nữa. Lúc đầu Nhất Cao không sánh được với Trang Cao, nhưng sau đó hiệu trưởng dốc hết sức bắt tay vào việc học hành, thậm chí còn bỏ lương cao mời vài giáo viên đặc cấp.
Tuy hiện tại chất lượng giảng dạy của Trang Cao không bằng Nhất Cao, nhưng khuôn viên trường rộng hơn hẳn, thậm chí có đến hai căn tin, đồ ăn ngon hơn Nhất Cao rất nhiều.
Nghe vậy, Lưu Mông cũng thở dài: “Đúng thế, tớ nghe bạn học cấp hai nói, cơm ở Trang Cao còn có cả đùi gà to nữa.”
Từ Triêu Dương ăn hết bánh bao trong tay trong vài miếng.
Nhìn từ góc độ người lớn, so với những thứ hoa hòe hoa sói thì chất lượng giảng dạy mới là quan trọng nhất. Nhưng đối với học sinh, khi nhìn thấy học sinh trường khác ăn ngon, uống ngon, trong khi trường mình chẳng có gì, cảm giác bị lép vế là điều không thể tránh khỏi.
Tuy nhiên, Từ Triêu Dương cũng biết rằng Nhất Cao tuy còn nhiều thiếu sót, nhưng học sinh đi ra từ đây vẫn sẽ chủ động bảo vệ trường cũ của mình. Hơn nữa, Nhất Cao sẽ càng ngày càng tốt hơn. Theo những gì Từ Triều Dương nhớ được, mười năm sau, mảnh đất trống phía sau sân vận động của trường sẽ được mua lại, xây dựng tòa nhà giảng dạy, ký túc xá và căn tin dành riêng cho học sinh lớp 12.
Có thể nói tất cả đều vì kỳ thi đại học.
“Lát nữa tớ đi mua bánh mì, các cậu đi không?”