Đế Hậu Trọng Sinh: Xuân Ý Trên Mi

Chương 5

Nàng đã nằm trên giường bệnh quá lâu, thậm chí quên mất cách đi lại…

Nam hài vội vàng đỡ nàng dậy, trấn an: “Đừng sợ, ta dẫn ngươi đi!”

Trương Mi Thọ thuận theo để hắn kéo mình lên, nhưng thân thể còn chưa đứng vững đã lại ngã xuống một lần nữa.

Nam hài thoáng sững sờ, dường như không ngờ nàng lại sợ đến mức “không còn đi nổi”. Nhìn nàng một lát, hắn nhíu mày, dứt khoát vươn tay định ôm nàng ra ngoài. Khi chạm đến eo nàng, hắn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định làm vậy.

Nhưng rất nhanh, hắn phát hiện ra một vấn đề. Dù có mạnh hơn bằng hữu cùng lứa, lại từng luyện võ ít nhiều, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là hài tử trẻ chín tuổi. Muốn bế tiểu cô nương mềm nhũn này lên, căn bản là chuyện không thể!

“Ngươi bò lên lưng ta đi, ta thử cõng ngươi ra ngoài!” Hắn xoay người, đưa lưng về phía nàng.

Trương Mi Thọ thử làm theo, nhưng nửa thân dưới hoàn toàn không có chút sức lực nào. Nàng chỉ có thể vòng tay ôm lấy cổ hắn, còn lại cả người mềm oặt, trọng lượng dồn hết lên người hắn, giống như muốn siết cổ hắn đến nghẹt thở. Chưa nói đến chuyện cõng nàng đi, chỉ đứng vững thôi cũng đã là một vấn đề lớn.

Hắn thử hết cách nhưng vẫn không thể nhấc nàng lên nổi, đành bất lực nhìn nàng, ánh mắt đầy thất vọng.

Màn giường lúc này đã hoàn toàn bốc cháy, bình phong đổ sập, lửa cháy lan khắp nơi, thiêu rụi mọi thứ, không ngừng phát ra những tiếng “rầm rầm” kinh hoàng. Khói đặc cuộn lên, sức nóng như thiêu như đốt, sặc đến mức khiến người ta chảy nước mắt.

Hắn không chần chừ thêm nữa, nhanh chóng nắm chặt tay nàng, cắn răng kéo nàng đi!

Trương Mi Thọ nhìn tư thế “kéo xác” đầy chật vật của hắn, chịu đựng cơn đau từ đôi tay bị siết chặt, trong lòng vừa xấu hổ vừa tức giận.

Trời ạ, rốt cuộc nàng đã mơ phải cái loại giấc mộng hoang đường gì thế này?

Hắn từng bước một kéo nàng đi, dáng vẻ chật vật nhưng đầy quyết tâm.

“Tam cô nương!”

Bỗng nhiên, nha hoàn A Đậu hoảng loạn lao vào, sắc mặt tái mét. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng ta vừa kinh hoàng vừa thở phào nhẹ nhõm. Không kịp nghĩ nhiều, A Đậu vội vàng tiến lên bế Trương Mi Thọ vào lòng, che chắn nàng khỏi những đốm lửa đang bay tán loạn, rồi nhanh chóng chạy ra ngoài!

Nam hài cũng nhanh chóng chạy ra ngoài. Không lâu sau, một đám phụ nhân và bà tử hoảng hốt vội vã lao vào thiền viện để tìm người. Hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán, rồi lặng lẽ rời đi từ cửa sau, tránh ánh mắt dò xét của mọi người.

Rời khỏi thiền viện, hắn nhìn thấy hộ vệ đã tìm đến nơi này. Hắn liền giả vờ trượt chân ngã xuống đất, lặng lẽ chờ bọn họ phát hiện ra mình.