Trương Mi Thọ bị một âm thanh trong giấc mộng kéo ra khỏi cơn mê.
Ai dám lớn gan đến mức quấy rầy nàng như vậy?
Nàng có chút không kiên nhẫn, mơ màng mở mắt ra.
Trước giường, một nam hài chừng tám, chín tuổi đang đứng. Hắn nửa quỳ, tóc buộc gọn, trên đỉnh đầu cài một cây trâm bạch ngọc, khoác trên mình bộ áo choàng nhỏ màu trắng, sạch sẽ mà thanh tú. Gương mặt hắn lúc này tràn đầy vẻ nôn nóng.
“Ta còn tưởng ngươi ngất đi rồi.” Nam hài vội vã gọi nàng, giọng đầy hoảng hốt. Một lúc lâu sau, thấy nàng mở mắt, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng, vừa thấy nàng chỉ ngây người nhìn mình mà không có phản ứng gì, hắn càng cuống quýt hơn: “Cháy rồi, mau đứng dậy đi!”
Trương Mi Thọ trong lòng chấn động.
Nam hài này là ai? Tại sao lại ở trong cung?
Hơn nữa… Từ Ninh Cung thế nào lại có hỏa hoạn?
Chẳng lẽ nàng chưa chết? Chúc Thông kia tức giận đến mức hộc máu, không gϊếŧ được nàng liền phóng hỏa thiêu luôn?
Nếu thật như vậy thì hắn cũng quá mức ngu xuẩn, hành động trắng trợn đến nực cười rồi!
Nàng còn chưa kịp suy nghĩ cặn kẽ, ngẩng đầu nhìn quanh liền nhận ra có điều không đúng. Nơi này căn bản không phải Từ Ninh Cung!
Bố trí trong phòng vô cùng đơn giản. Trên bức tường đối diện treo một bức thư pháp lớn viết chữ “Thiền”, bên dưới là một chiếc bàn thấp và hai tấm đệm hương bồ.
Trương Mi Thọ hoàn toàn chìm trong kinh ngạc, không thể hoàn hồn nổi. Trong khi đó, nam hài kia lại sốt ruột thúc giục: “Ta biết ngươi bị dọa đến choáng váng, nhưng bây giờ chạy trốn mới là quan trọng nhất! Không đi ngay thì không kịp nữa đâu!”
“Đây là đâu…” Trương Mi Thọ vừa mở miệng liền sững sờ.
Giọng nói mềm mại, non nớt này là của nàng sao?
Nam hài thấy nàng lại đờ ra, thầm than một tiếng: “Hài tử đúng là phiền phức!” rồi dứt khoát vươn tay kéo nàng ngồi dậy.
“Mau đi thôi! Ra ngoài rồi nói sau!”
Ngọn lửa lan nhanh, ánh lửa rực đỏ phản chiếu khắp phòng. Cửa sổ và bình phong đầu giường đã bốc cháy dữ dội, hơi nóng hầm hập phả vào mặt khiến người ta nghẹt thở. Màn giường bị lửa táp vào, góc vải bén lửa, chỉ nghe một tiếng “tạch” giòn tan, ngọn lửa lập tức bùng lên!
Bất giác, Trương Mi Thọ nhớ lại chuyện năm bảy tuổi. Khi đó, nàng theo mẫu thân đến chùa Khai Nguyên dâng hương lễ Phật. Dọc đường đi, nàng buồn ngủ nên mẫu thân sai người đưa vào thiện phòng để nghỉ tạm. Ai ngờ đang ngủ say, phía sau thiện phòng bỗng nhiên bốc cháy, lửa lan đến tận gian phòng nàng nằm.
Lúc ấy, nàng ngủ rất sâu, nha hoàn không biết đã đi đâu. Đến khi lửa bén vào màn giường, sức nóng khiến lớp dầu trên đỉnh màn nhỏ xuống cổ và sau tai, đau đớn đến mức nàng mới giật mình tỉnh lại!
Nếu không phải vì thói quen ôm gối khi ngủ, vùi nửa khuôn mặt vào trong, có lẽ gương mặt nàng đã bị hủy hoại.
Dù vậy, là một nữ nhân luôn ưa cái đẹp, nàng vẫn không thể nào chấp nhận được những vết sẹo trên cổ và sau tai, lúc nào cũng tìm cách che giấu chúng.
Nỗi sợ hãi trước biển lửa năm đó như một cơn sóng ập về, Trương Mi Thọ theo bản năng muốn nhảy xuống giường chạy trốn.
Nhưng ngay khoảnh khắc vén chăn lên, hai tay chống xuống giường định đứng dậy, đôi chân trần trắng nõn vừa chạm đất thì cả người bỗng dưng mềm nhũn, nặng nề ngã xuống!