Dưới Húc ca nhi còn ba đứa em, Thang Thụy, đại đệ năm nay 12 tuổi, đang đi học, năm ngoái thi đồng sinh không đậu, năm nay nói là muốn thi tiếp, Lưu Hương Hương vì muốn bồi dưỡng đứa con trai này, đã bỏ tiền cho nó học trường tư thục nổi tiếng trong huyện, ba bốn tháng mới về nhà một lần.
Thang Lệ, đại muội năm nay 10 tuổi, ngày thường trông ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đã đọc tiểu thuyết, Thang Húc hiểu rõ, có người mẹ như Lưu Hương Hương, động một chút là đánh mắng, tính tình con bé sớm muộn gì cũng trở nên ngang bướng.
Thang Dương, tiểu đệ năm nay 6 tuổi, đúng tuổi mèo quậy chó nghịch, suốt ngày chạy nhảy như con khỉ, tuổi này ở nhà nông khác đã biết phụ giúp việc nhà, nhưng Thang Dương thì không, trong nhà có huynh tỷ làm hết, nó không thích làm việc chỉ thích chơi.
Nếu không phải vì nó không nghe lời chạy ra bờ sông chơi, cũng sẽ không suýt bị nước cuốn đi.
May lúc đó Húc ca nhi đang giặt quần áo gần đó, nghe tiếng kêu chạy tới cứu, nhảy xuống sông suýt chết đuối, được cứu lên lại bị mắng một trận, sau đó liền đổ bệnh.
Lưu Hương Hương keo kiệt không chịu mua thuốc cho Húc ca nhi, chỉ dùng thuốc đã sắc cho Thang Dương sắc lại cho nó uống.
Thang Dương từ nhỏ thân thể khỏe mạnh, dù ngã xuống sông bị cảm lạnh, tĩnh dưỡng hai ngày đã lại chạy nhảy tung tăng, còn Húc ca nhi thì không, trước sau ốm gần nửa tháng, thuốc sắc đến nhạt thếch Lưu Hương Hương cũng không mua thêm.
Không có thuốc uống, cũng không được bồi bổ, Húc ca nhi mới sốt cao không dứt, cuối cùng nóng đến chết, lúc này Thang Húc mới xuyên vào thân xác này.
Thang Húc ngồi trên ghế đẩu, múc bát cháo đưa cho Thang Nhị Hổ, “Cha vất vả rồi.”
Thang Nhị Hổ ngẩn người nhìn Thang Húc, đứa con ngày thường vâng vâng dạ dạ đến nói chuyện cũng cúi đầu, đột nhiên hào phóng nhìn mình như vậy, lại thêm thân hình ốm yếu, khiến hắn không khỏi động lòng thương xót.
“Húc ca nhi sắc mặt không tốt, mấy hôm nay đừng làm việc, nghỉ ngơi cho khỏe.”
Thang Húc cười không đáp, cậu biết rõ, dù mình thật sự nằm nghỉ, Lưu Hương Hương cũng sẽ đứng ngoài cửa mắng nhiếc, chi bằng tìm việc gì đó làm cho khuây khỏa.
Nghĩ vậy, bèn nói: “Cha, con khỏe hơn nhiều rồi, mấy hôm nay ở trong phòng, chiều nay con muốn lên núi dạo chơi, xem có hái được rau dại quả dại gì không.”
Bấy giờ đương mùa cuối xuân sang hạ, đất đai mới nảy mầm, đúng lúc giáp hạt, nhà nào cũng chưa có của ngon vật lạ chi mà ăn. Ngoài củ cải, khoai tây ra, phần nhiều người ta sẽ chọn lúc nông nhàn lên núi hái rau dại. May mắn thì còn săn được thỏ hoang, gà rừng, thêm chút mặn mà cho bữa cơm.
Thang Nhị Hổ nghe xong, gật gù: “Ừ, con cứ đi.”
Lưu Hương Hương có điều muốn nói, nhưng đến cửa miệng lại nuốt vào. Bà ta không phải không muốn cằn nhằn đôi câu, nhưng lão gia đang ngồi đây, nếu bà ta nói lời khó nghe, ắt bị quở mắng là mình.
Tuy ngày thường Thang Nhị Hổ có vẻ chẳng mấy để tâm việc nhà, nhưng lại là kẻ trọng nam khinh nữ. Hắn đã gật đầu đồng ý rồi mà người khác còn lải nhải, thì cứ liệu hồn mà ăn đòn. Lưu Hương Hương vì cái tội lắm lời, hay tính toán chi li mà đã bị đánh mấy trận nên mới chừa.
Thang Nhị Hổ gắp miếng rau xanh xào trứng gà. Trứng thơm, rau giòn, ngon miệng khiến hắn gắp thêm miếng nữa, rồi húp cháo, cắn bánh, tấm tắc khen: “Món này ngon đấy.”
Thang Húc đang cuốn dưa chua vào bánh nướng, nghe vậy mỉm cười: “Cha thích là tốt rồi. Chờ cha giúp đại bá xong việc về, con sẽ hầm canh gà cho cha tẩm bổ. Dạo này vào mùa, cha vất vả lắm, đừng để mệt hại thân thể.”
Lời lẽ săn sóc vô cùng. Tuy Thang Nhị Hổ cao to lực lưỡng, suốt ngày chân lấm tay bùn, nhưng cũng mệt mỏi quá sức. Hắn biết trong nhà nuôi mấy con gà, lần trước ăn gà là hồi Tết. Nay nghe có canh gà, liền nuốt nước miếng: “Tốt, tốt, hầm gà, tẩm bổ, tẩm bổ.”
Lưu Hương Hương nghe mà như dao cắt ruột, bà ta chỉ có sáu con gà mái, đều để dành bán trứng lấy tiền, đó là miếng cơm manh áo của nàng!
“Chưa đến ngày đến tháng, ăn gà gì chứ! Suốt ngày chẳng làm gì, chỉ nghĩ đến ăn! Cái đồ…”
Thang Húc vẫn thản nhiên bưng chén húp cháo.
Thang Nhị Hổ chau mày, trợn mắt: “Bà lắm mồm cái gì, Húc ca nhi nói phải đấy, hầm gà tẩm bổ, cả nhà cùng được nhờ.”
Hắn vừa dứt lời, Lưu Hương Hương đành ngậm bồ hòn làm ngọt, cơm cũng chẳng nuốt trôi. Thang Húc thì vẫn vui vẻ ăn cháo, cắn bánh.
Trong lòng, cậu tính toán lên núi xem có nấm không, hái về hầm gà chắc ngon lắm.
Thang Lệ bưng chén nhỏ, vừa ăn cháo vừa nhìn Thang Húc chằm chằm, mắt long lanh, rồi hỏi: “Ca ca, cho muội theo ca lên núi hái rau được không?”