Xuyên Thành Ca Nhi Xinh Đẹp Nhà Thợ Săn

Chương 3

Lý do từ chối cũng giản đơn, không có hai mươi lạng bạc thì đừng hòng rước Húc ca nhi đi.

Hai mươi lạng, cho dù năm nay mưa thuận gió hòa, được mùa bội thu, mười mẫu ruộng nước cũng chỉ bán được chừng ấy bạc, huống chi nào có được mùa lớn đến thế, mười mẫu ruộng nước thu được, trừ phần ăn của nhà, bán đi cũng chỉ được mười lạng bạc, ruộng khô bán còn ít hơn.

Ca nhi tuy có thể mang thai sinh con, nhưng rốt cuộc không bằng nữ tử thích hợp sinh nở, trên cơ bản ca nhi khó mà sinh được hai đứa, ai chẳng muốn con cháu đầy đàn, nhà nông trừ phi nghèo quá cưới không nổi vợ, mới cưới ca nhi về nhà.

Nhà giàu có tiền thì khác, dù cưới ca nhi làm chính thất, cũng sẽ cưới thêm nữ tử thân phận thấp kém làm thϊếp, để nối dõi tông đường.

Ở nông thôn, ca nhi cùng nữ tử muộn nhất mười sáu tuổi đều phải lấy chồng, như Húc ca nhi mười bảy tuổi vẫn chưa chồng, thì thành ra ế chồng.

Cho nên Lưu Hương Hương ngày ngày mắng cậu là tốn cơm, chê cậu ế chồng.

Trời đất chứng giám, nào phải Húc ca nhi không muốn lấy chồng? Kẻ gây ra chẳng phải chính Lưu Hương Hương?

Thang Húc thầm nghĩ, riêng chuyện này, cậu phải cảm ơn Lưu Hương Hương, ít nhất không phải lấy chồng khi chưa thành niên.

Đặt gáo nước xuống, giũ giũ nước trên tay, xoay người đi vào bếp.

Chuyện khác tính sau, trước tiên phải lấp đầy bụng đã.

Thang Húc vốn tính tình dễ hoà hợp, chẳng quản cảnh ngộ ra sao. Dù xuyên vào thân phận một tên pháo hôi đáng thương như trong sách, cậu cũng chẳng cho là khó khăn lắm.

Dù sướиɠ khổ, cũng là phận mình phải trải qua, sống tốt sống dở cũng chẳng trách ai được.

Vậy nên, khi nhóm lửa, dù Lưu Hương Hương vẫn cứ bám riết sau lưng hùng hổ gặng hỏi, cậu cũng cứ như chẳng nghe thấy.

Lưu Hương Hương nói mãi chẳng được hồi âm, thấy cậu mở thùng gạo định múc, bèn sa sầm mặt quát: “Mi câm à! Ta nói mi chẳng nghe thấy sao?”

Thang Húc thấy trong thùng có mấy túi, mở ra xem, ngoài chút bo bo và kê vàng, còn ít gạo trắng. Cậu nghĩ ngợi một chút, bèn múc ít kê vàng và gạo trắng, định nấu cháo.

Vừa thấy cậu múc gạo trắng, Lưu Hương Hương liền giơ tay ngăn lại, “Mi là thứ gì mà dám ăn gạo trắng, gạo trắng là để dành cho đại đệ mi, mau bỏ xuống!” Bà ta giằng co mạnh tay, chén múc gạo bị giật phăng đi.

Thang Húc suýt bật cười vì tức giận, chẳng buồn giằng co chén gạo, cứ thế vốc một nắm gạo trắng ném vào chậu, tay đảo đều, gạo trắng lẫn vào kê vàng. “Nếu ta ăn không no lại ngất đi, người còn phải tốn bạc thuốc thang cho ta, không thì ta sẽ đi nói với cả làng người cố tình bỏ đói ta.”

Lưu Hương Hương nhìn cậu kinh ngạc, rõ ràng không ngờ cậu dám nói thế.

Dù chuyện chưa xảy ra, bà ta cũng đã tưởng tượng ra cảnh người trong cậu nghe được lời này sẽ phản ứng ra sao.

Càng nghĩ càng bực, giơ tay toan đánh.

Thang Húc chẳng tránh, còn tiến tới, “Đánh đi, đánh vào mặt, đánh mạnh vào, đánh xong ta sẽ đi khắp làng nói mẹ không cho cơm ăn còn đánh ta, muốn ép chết đứa ca nhi này mới vừa lòng.”

Tay Lưu Hương Hương giơ lên rồi cũng chẳng đánh xuống được.

Bà ta trăm triệu lần không ngờ, chỉ ngã xuống sông một lúc, tỉnh dậy tính tình đứa con trai lại thay đổi đến thế.

Thang Húc thấy bà ta ngây người nhìn mình, khóe miệng nhếch lên cười mỉa: “Mẹ nếu không đánh thì tránh ra, đừng làm chậm trễ ta nấu cơm.”

Nói rồi, cậu bưng chậu đi vo gạo, sau đó đổ vào nồi nấu cháo.

Lưu Hương Hương đứng bên cạnh không rời đi, nhìn cậu thoăn thoắt nấu cháo, mày nhíu chặt lại.

“Mẹ chẳng có việc gì làm sao?” Thang Húc nhớ lại ký ức của Húc ca nhi, giờ này Lưu Hương Hương thường ở trong phòng may vá hoặc ra đồng phụ giúp chồng, giờ còn đứng đây với cậu, chắc là kinh ngạc vì sự thay đổi của cậu.

Cũng chẳng sao, dù sao cậu không thể nào giống Húc ca nhi, cam chịu làm trâu làm ngựa cho cả nhà sai khiến, cậu cũng không học được tính nhẫn nhịn của Húc ca nhi, vậy nên, cậu cứ thoải mái tự nhiên, thân thiện với mọi người, còn lại cứ mặc kệ.

Thang Nhị Hổ đi làm đồng về, vào sân chẳng thấy ai, gọi: “Mẹ sấp nhỏ ơi, ta về rồi!”

Lưu Hương Hương từ bếp đi ra, “Đương gia hôm nay về sớm thế, cơm còn chưa xong.”

Thang Nhị Hổ đặt cuốc xuống, nói: “Chẳng có việc gì nên về sớm, đại ca bên kia muốn xây nhà, ăn cơm xong ta qua phụ giúp.”

Lưu Hương Hương bĩu môi, lẩm bẩm: “Mùa màng đang bận rộn lại xây nhà, chỉ nhà hắn lắm chuyện.”

Thang Nhị Hổ nghe thấy, cười ha hả nói với bà ta: “Nhà hai đứa con trai nhà đại ca đều đã dạm hỏi, phải gấp rút xây nhà chứ, không thì con dâu về chẳng có chỗ ở.”

Lưu Hương Hương khẽ hừ một tiếng, không nói gì thêm, dù sao bà ta cũng biết, chồng mình thật lòng tốt với hai người ca ca, nếu không có bà ta quản, nhà có gì tốt cũng bị hắn lăn lộn sang hai nhà đó.

Thang Húc nghe tiếng từ bếp đi ra, thấy Thang Nhị Hổ liền gọi “Cha”, “Cơm sắp xong rồi, cha rửa tay ăn cơm đi.”

Thang Nhị Hổ nhìn cậu đánh giá, “Húc ca nhi khỏe hẳn chưa?”

“Vâng, con khỏe rồi.” Thang Húc gật đầu, xoay người vào bếp bưng cháo.

Thang Nhị Hổ nhìn Lưu Hương Hương nghi hoặc, hỏi: “Húc ca nhi sao trông khác thế?”

Lưu Hương Hương cười lạnh, “Nó ốm một trận lại sinh ra lắm chuyện, toàn cãi lời!”

Thang Nhị Hổ thở dài, kéo Lưu Hương Hương lại gần, “Nàng đừng nói nó nữa, cãi cọ om sòm để người ta chê cười, ăn cơm thôi.”

Thang Húc nấu cháo, nướng bánh, trong nhà không có thịt, cậu bèn ra vườn hái rau xanh thái nhỏ trộn với trứng rồi xào, lại xào thêm đĩa dưa chua khoai tây.

Lưu Hương Hương đứng ở cổng gọi vài tiếng, Thang Dương, con trai út của nhà họ Thang đang chạy chơi ngoài kia, đã về, người lấm lem bùn đất không biết lăn lộn ở đâu.

Lưu Hương Hương kéo tai Thang Dương mắng một trận, Thang Dương mặt tỉnh bơ, rõ ràng đã quen bị mắng.