Sau khi bàn bạc công việc ổn thỏa, Gin chào đại tướng rồi ra khỏi phòng. Lúc mở cửa ra, anh lại gặp mặt cậu trai ấy. Chắc hẳn ngoài trời vẫn còn lạnh lắm, khiến cho đôi gò má đỏ bừng giống như quả đào chín. Hải Miên thở từng hơi khó khăn, nhưng vẫn nén chịu đựng cái lạnh cắt da cắt thịt mà nghiêm túc chào người đối diện mình.
"Cho em!"
Nhìn gói trà được đưa ra trước mặt mình, cậu hơi ngốc ngốc đứng im lặng.
Sau khi bước từ phòng của ngài đại tướng, thiếu niên chợt nhận ra Gin vẫn còn đứng ngoài cửa chưa đi khỏi đây. Anh đưa cho cậu gói trà gừng, thấy người nó vẫn chưa phản ứng, anh liền chủ động nắm lấy bàn tay đã đỏ lên của cậu mà nhét gói trà gừng vào đó.
"Trời lạnh lắm đấy nhé, mang bao tay vào. Uống nhiều nước trà gừng sẽ giúp bụng em ấm hơn".
Lời nói ngọt ngào như mật ngọt rót vào tai.
Lần đầu tiên cậu được người lạ chăm sóc như thế này, chỉ biết đưa hai tay nhận lấy gói trà. Đại tá Gin đã vậy còn chủ động đi theo cậu, chủ động làm quen. Rất nhanh bọn họ đã thân thiết với nhau.
"Nói chuyện với em làm tôi vui cả ngày luôn đấy, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên không?"
Bọn họ chỉ là ngẫu nhiên xuất hiện cùng một chỗ mà thôi. Anh ấy có cần bày ra biểu hiện phấn khích như thế không?
Nhưng rất nhanh cậu đã đồng ý, thậm chí khi về tới ký túc xá, thiếu niên vui đến nỗi nằm mơ cũng thấy mình lúc nào cũng được kế bên anh. Cảm giác rung động mãnh liệt chẳng nói nên lời, giống như nữ thần mùa xuân đây mang những tia nắng ấm áp đến đây và xua tan hết cái băng giá trong trái tim của cậu.
*
*
*
Đối với thanh thiếu niên nhập ngũ, ngoài giờ huấn luyện ngoài trời thì bọn họ cũng cần phải được giáo dục về văn hóa, lịch sử của quốc gia.
"Đại đội B23 của chúng ta sáng hôm nay sẽ học môn lịch sử hình thành và phát triển của đất nước X, người dạy chúng ta hôm nay là đại tá Gin Dior Sumett".
Anh bước vào, ôm cái laptop trên tay. Đôi mắt lấp lánh nhìn một lượt hội trường, Hải Miên bất chợt ngồi im bất động khi ánh mắt của anh chạm với mắt mình.
"Chào các đồng chí, tôi là Gin Dior Sumett. Hy vọng chúng ta sẽ học cùng nhau thật là vui vẻ, để làm bài thu hoạch thật là tốt nhé".
Mọi người vỗ tay đầy sự phấn khích, duy nhất chỉ có Hải Miên yên lặng giả vờ đang mở sách vở. Nhưng thực chất cậu đang cố kìm con tim đang rung động mãnh liệt như muốn văng ra khỏi l*иg ngực của mình, tới khi anh đứng trên bục giảng cậu vẫn còn thấy anh nhìn mình. Thậm chí như ảo giác, dường như anh... đang lầm bầm cái gì đó trong miệng...