Gin mở túi hành lý mình mang theo, lấy ra vài cuốn phim mới tinh và một chiếc máy ảnh.
"Em nghĩ công việc sẽ rất bận rộn và anh cũng sẽ chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào để rửa ảnh đâu, anh yêu à!"
Ruby ôm lấy cổ Gin, mùi nước hoa ngọt ngào thanh thoảng trong không khí. Anh cũng nắm lấy tay của cô, lúc nào cũng vậy, người phụ nữ này luôn khiến cho anh cảm thấy nhẹ nhàng.
"Chỉ cần anh thích, anh mở luôn chỗ rửa ảnh trong danh trại của mình cũng được nữa là..."
Nói rồi anh lấy ra vài chai thuốc hóa chất, một cái khay, một cây kẹp cỡ lớn và những dụng cụ chuyên về rửa ảnh.
"Nhiêu đây là đủ rồi, ngày mai em giúp anh tìm mấy miếng vải to to. Anh sẽ mở nguyên cái studio trong phòng này cho em xem!"
Anh rất thích chụp ảnh, chụp rất nhiều là đằng khác. Thế nên mỗi lần di chuyển để công tác ở những nơi khác nhau, anh luôn luôn chủ động mang theo hóa chất để rửa ảnh. Cuộc đời anh chỉ có hai thứ không thể thiếu đó chính là Tổ quốc và những cuốn phim máy ảnh, đó là sự gắn kết đặc biệt mà chỉ nó mới đem lại được bình yên cho anh.
Nhưng xung quanh chả ai thích chụp ảnh, cho tới khi anh gặp chàng trai nhỏ với chiếc máy ảnh cũ kỹ trên tay.
3 ngày trước...
Bước xuống xe và nhìn xung quanh nơi mà mình sẽ công tác trong khoảng thời gian 10 năm, Gin cảm thấy ngột ngạt vì nơi đây quanh năm lạnh lẽo, chẳng có gì ngoài tuyết và tuyết.
" Ruby! Chị xích qua bên trái... Ừ, cười tươi lên em chụp hình nha!"
Hải Miên cầm trên tay chiếc máy ảnh mà cậu yêu thích nhất, nhắm chuẩn xác mà chụp cho cậu bạn thân cùng với crush của nó. Vừa chụp xong tấm ảnh đầu tiên, Ruby liền phát hiện có người ở ngoài cổng doanh trại.
Gương mặt xinh đẹp của cô liền thay đổi, giống như gió mùa xuân mà mỉm cười thật tươi chào đón người đàn ông đang từ từ bước đến bọn họ.
"Anh có phải là đại tá Gin? Rất vui khi được gặp anh, chúng tôi đã đợi anh rất lâu rồi. Mau đi theo tôi, đại tướng đang chờ anh đấy".
Ánh mắt lướt nhanh qua nhau, Gin thoáng có ấn tượng sâu đậm với chàng trai đang cầm máy ảnh.
"Cậu ấy thật dễ thương!"
Ruby đón anh, chủ động đưa anh đi gặp cha của cô. Khóe miệng của đại tá lúc ấy kéo lên một đường nhỏ, anh ấy đang cười nhưng chả ai trong nhóm thèm để tâm. Bọn họ đang nghĩ rằng người này chỉ đang cười một cách lịch sự thôi!
Buổi chào cờ ngày hôm ấy, Gin luôn bí mật nhìn cậu trai có đôi mắt xanh kia thật lâu.
Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, trong lòng tràn ngập nỗi phấn khích. Biểu cảm gương mặt, sự cười đùa vô tri, thậm chí là động tác cách cẩn thận đứng vào chỗ mát mẻ để gắn phim vào máy hay luôn là người nộp báo cáo đầu tiên của cũng đều khiến người ta cảm thấy sự kiên nhẫn.
Mấy ngày sau anh mới biết, tên của anh chàng binh nhì này là Võ Hải Miên.
"Chẳng phải quân đội hạn chế người nước ngoài hay sao? Người này là người châu Á, sao lại có mặt trong quân đội của chúng ta?"
Gin cầm trên tay sơ yếu lý lịch của cậu, đôi mắt của anh giống như bị hút vào đôi mắt xanh như ngọc bích của Hải Miên, vừa đẹp vừa bí ẩn...
"Cậu ta được vào đây vì là con lai, bố của cậu ta có công rất lớn trong quân đội. Thế nào? Đừng coi thường người ta, nhìn tướng tá nhỏ con thế thôi chứ cũng là thiên tài trong lĩnh vực IT đấy".
Đại tướng rót ly trà, vui vẻ trả lời với anh. Dường như ông ấy rất trọng dụng và để ý đến đứa trẻ này, cứ luôn miệng khen cậu không ngớt lời.