Bây giờ Từ Thiền mới nhận ra rằng, ngoại trừ việc thay đổi cái tên, thì lời nói của Bạch Quả lại có đến 99.9% giống y hệt câu hỏi mà chính mình dùng để đào hố khi nãy.
Chỉ số trùng lặp đỏ lòm, cảnh báo nguy hiểm!
Lần đầu tiên trong sự nghiệp, Từ Thiền – người vốn nổi danh với những câu hỏi sắc bén và gài bẫy khéo léo lại lâm vào thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải trả lời thế nào.
Bởi vì nếu đồng ý với lời của Bạch Quả, vậy thì sau này nếu phim có rating thấp, toàn bộ trách nhiệm sẽ đổ lên đầu Tiết Tử Kính. Còn nếu phủ nhận, thì không chỉ tự vả vào chính câu nói khi nãy của mình, mà còn gián tiếp phủ nhận năng lực gánh phim của Tiết Tử Kính.
Khoan đã… Không đúng!
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Từ Thiền lập tức ngẩng phắt đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm Bạch Quả.
Hố này rõ ràng là do mình đào ra, vậy tại sao người bị mắc kẹt bây giờ lại là mình?
Trước giờ, chỉ có hắn đi gài bẫy người khác, từ bao giờ lại có chuyện hắn bị phản đòn như thế này?
Bản năng nghề nghiệp của một phóng viên sắc sảo mách bảo rằng Bạch Quả không hề đơn giản như lời đồn đại.
Nhưng…
Từ Thiền cau mày, hắn cẩn thận quan sát Bạch Quả từ trên xuống dưới, thậm chí còn cố tình nhìn thẳng vào mắt anh để thăm dò. Nhưng sau vài vòng soi xét kỹ lưỡng, hắn chỉ có thể đọc được tám chữ to tướng: "Thuần khiết 100%, vô hại tuyệt đối."
Từ Thiền: "…"
Chẳng lẽ lần này thực sự là radar của mình bị lỗi rồi sao?
Từ Thiền thoáng chần chừ, hoàn toàn không hiểu nổi tình huống trước mắt.
Người đại diện của Tiết Tử Kính cũng nhận ra rằng chiêu trò từng nhiều lần dùng để gài bẫy các diễn viên khác lần này lại thất bại. Anh ta lập tức ra hiệu cho Tiết Tử Kính đổi chủ đề, nếu không sau này bị đào lại thì sẽ rất khó coi.
Tiết Tử Kính đành cứng ngắc chuyển hướng câu chuyện sang một số chuyện thú vị trong quá trình quay phim, nhưng mới nói được vài câu thì bắt đầu im lặng khó chịu, ép buộc Viên Du và Bạch Quả tiếp lời.
Một buổi họp báo đáng lẽ phải suôn sẻ, cuối cùng lại kết thúc trong bầu không khí gượng gạo.
Dàn diễn viên trên sân khấu nhanh chóng rút lui trước, đám phóng viên dưới khán đài cũng lần lượt thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Một phóng viên trẻ mới vào nghề thấy mọi người gần như đã tản đi hết, bèn thắc mắc huých nhẹ khuỷu tay vào đồng nghiệp bên cạnh, nhỏ giọng hỏi: "Sao ai cũng về hết vậy? Chẳng phải lúc nãy bảo là có phần phỏng vấn hậu trường à? Quà tặng cũng không lấy nữa sao?"
Người đồng nghiệp nọ liếc nhìn cậu ta một cái, rồi thở dài bất đắc dĩ: "Cậu đúng là người mới mà. Để tôi nói cho cậu biết nhé, cái phần phỏng vấn hậu trường và quà tặng mà cậu mong chờ, thật ra vốn chẳng hề tồn tại. Tiết Tử Kính ấy à, mỗi khi bị hỏi đến mấy chuyện bất lợi, liền lập tức phối hợp với Từ Thiền để đánh lạc hướng, toàn là những chiêu trò cũ rích. Nếu lần này không phải do Bồ Câu Đưa Tin khui tin và có người dám chất vấn thẳng mặt, thì chắc chắn anh ta vẫn sẽ làm như không có chuyện gì xảy ra thôi."
Nói xong, người nọ cười khẩy một tiếng, đứng dậy rời đi.
Phóng viên trẻ cũng vội vàng bước theo ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn mãi suy nghĩ về cuộc phỏng vấn khi nãy.
Người dám đứng lên chất vấn hôm nay đúng là quá dũng cảm… Quả thực là tấm gương sáng cho giới phóng viên chúng ta mà!
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy khâm phục, mải mê chìm vào dòng suy nghĩ mà không chú ý đường đi. Bỗng nhiên, cậu đυ.ng trúng ai đó, ngay sau đó liền nghe thấy một tiếng "bộp!" giòn tan, một chiếc điện thoại rơi xuống đất, mặt màn hình úp xuống.
"Á!" Phóng viên trẻ hoảng hốt kêu lên, vội vàng cúi xuống nhặt điện thoại lên. Vừa nhìn thấy vết nứt rõ ràng trên màn hình, tim cậu lập tức trùng xuống.
"Thật sự xin lỗi! Tôi, tôi không nhìn đường… Điện thoại bị vỡ rồi, tôi sẽ đền tiền."
Vừa ngẩng đầu lên, cậu liền sững sờ.
Người đứng trước mặt cậu không ai khác chính là vị phóng viên tóc dài đã dám đặt câu hỏi khi nãy.
Chỉ có điều… khác với hình ảnh mạnh mẽ đầy khí thế lúc ở buổi họp báo, bây giờ người này trông vô cùng thảm hại, chiếc khẩu trang đen che khuất phần lớn khuôn mặt, mái tóc dài rối tung chẳng khác nào tổ quạ, thậm chí còn bị lệch về một bên, khiến anh ta phải dùng một tay giữ chặt trên đỉnh đầu.
"Anh…" Cậu phóng viên trẻ tròn mắt ngạc nhiên, vừa định nhân cơ hội này bày tỏ lòng ngưỡng mộ và ý muốn bồi thường của mình, nhưng phóng viên tóc dài không nói một lời, chỉ rút nhanh chiếc điện thoại rồi cắm đầu chạy mất.
Nhìn bóng lưng phóng viên tóc dài khuất dần, cậu phóng viên trẻ cảm thấy hơi tiếc nuối, nhưng ngay sau đó, trong lòng lại dâng lên sự kính nể.
Chắc chắn anh ấy đang vội đi viết bài rồi. Quả nhiên là tấm gương sáng của ngành báo chí. Ngay cả thái độ và dáng vẻ lúc rời đi cũng toát lên sự phong độ và khí chất.
Tuy nhiên, thực tế hoàn toàn khác với những gì cậu ta tưởng tượng.
Sau khi rời khỏi tòa nhà, phóng viên tóc dài cố tình vòng qua một vòng lớn, xác nhận không có ai theo dõi rồi lén lút chui vào bãi đỗ xe. Sau đó, anh cẩn thận trèo lên một chiếc xe bảo mẫu màu đen.