Cấm Lồng Hoa Lệ

Chương 5

Triệu Vũ lập tức vỗ ngực: "Anh mà sợ mấy thứ này thì chẳng đáng mặt đàn ông!"

Rồi anh quay sang Hoàng Dương: "Dương, vào không?"

Hoàng Dương liếc nhìn tòa nhà u ám với ánh đèn leo lét, thờ ơ đáp: "Tùy."

Ái Lâm cười đắc ý, lập tức kéo Thời Nghi lại gần: "Đi thôi! Càng đông càng vui!"

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, sắc mặt Thời Nghi cứng đờ lại.

"Không..."

Ái Lâm ngẩn người. "Hả? Cậu nói gì?"

Thời Nghi lắc đầu liên tục, giọng đầy cảnh giác: "Tớ không vào."

Triệu Vũ bật cười: "Cậu giỏi thể thao như vậy, sao lại sợ nhà ma chứ?"

Thời Nghi không trả lời, nhưng cơ thể cô đã hơi lùi về phía sau.

Ái Lâm lập tức hiểu ra, ánh mắt sáng rực như bắt được chuyện hay ho: "À há! Cậu sợ ma đúng không?"

Thời Nghi trừng mắt: "Cậu im đi."

Nhưng đã quá muộn, Triệu Vũ và Hoàng Dương đều nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

Một người giỏi tất cả các môn thể thao, từ chạy đường dài, bóng rổ, bóng chuyền, nhảy xa, bơi lội, còn mạnh hơn cả con trai... mà lại sợ ma?

Triệu Vũ cười lớn: "Không thể nào! Người từng hạ đo ván cả đội bóng nam trường cậu mà lại sợ mấy con ma giả này à?"

Thời Nghi nghiến răng, xoay người định bỏ đi, nhưng Ái Lâm đã nhanh chóng níu chặt tay cô.

"Không được! Cậu phải vào! Hôm nay tớ nhất định muốn xem cậu sẽ phản ứng thế nào!"

Thời Nghi xanh mặt. "Ái Lâm, buông ra!"

Nhưng đã quá muộn, Ái Lâm cười gian kéo cô vào trong, còn Triệu Vũ và Hoàng Dương cũng tò mò đi theo.

Ngay khi bước vào, không khí u ám lập tức bao trùm. Đèn nhấp nháy, âm thanh kỳ dị vang lên từ xa.

Thời Nghi siết chặt tay Ái Lâm, cố gắng kìm chế cảm giác rợn người đang lan khắp cơ thể.

Một bóng đen bất ngờ lao ra từ góc tối, kèm theo tiếng hét chói tai.

"AAAAAA!!!!"

Không phải Ái Lâm hét.

Mà là Thời Nghi.

Cô gần như bật nhảy khỏi mặt đất, cả người bám chặt lấy Ái Lâm, thậm chí hai chân còn co lên như sợ chạm vào đất.

Triệu Vũ há hốc mồm.

Hoàng Dương nhíu mày, khóe môi khẽ giật giật.

Cô gái này... là cùng một người với người vừa nãy bắn súng chuẩn xác, từng là thiên tài thể thao thật sao?

Ái Lâm cười đến không thở nổi: "Trời ơi, cậu buông tớ ra đi! Cậu nặng lắm!"

Nhưng Thời Nghi nào còn nghe thấy gì nữa. Khi một cái bóng trắng lướt qua, cô hét lên một lần nữa, gần như lao thẳng về phía trước.

Chẳng biết từ lúc nào, cô đã nhào thẳng vào một người.

Một bàn tay rắn chắc đỡ lấy cô, giữ chặt cô không để cô ngã.