Nhưng nhìn cách cô bắn súng chuẩn xác, tập trung, nhanh nhẹn, anh không khỏi kinh ngạc.
Hoàng Dương vẫn giữ thái độ trầm mặc, nhưng ánh mắt anh sâu thẳm hơn, như đang đánh giá lại cô gái nhỏ bé trước mặt.
Ái Lâm khoanh tay, cười đắc ý khi thấy hai người đàn ông đứng như trời trồng. "Sao nào? Giờ tin chưa?"
Triệu Vũ vẫn chưa hết bàng hoàng, lắc đầu cười khổ: "Không thể nào... Thời Nghi, em học bắn súng từ khi nào vậy?"
Thời Nghi đặt khẩu súng mô phỏng xuống, khẽ mỉm cười. "Hồi đi học, thỉnh thoảng có thử vài lần."
Ái Lâm lập tức chen vào, giọng đầy tự hào: "Không chỉ bắn súng đâu nha! Hồi còn đi học, Thời Nghi là thiên tài thể thao đó!"
Triệu Vũ nhướng mày. "Thiên tài?"
Ái Lâm gật đầu lia lịa: "Ừ! Cậu ấy giỏi tất cả các môn! Bóng chuyền, bóng rổ, nhảy xa, chạy đường dài, bơi lội, cái gì cũng giỏi hết! Ở trường tụi em, ai cũng gọi cậu ấy là "cỗ máy thể thao" luôn!"
Hoàng Dương quay sang nhìn Thời Nghi một lần nữa.
Cô gái này... trông mong manh, gầy gò đến mức một cơn gió lớn cũng có thể thổi bay, thế mà lại từng là một ngôi sao thể thao sao?
Triệu Vũ cũng không giấu nổi sự nghi hoặc, đưa ánh mắt đánh giá Thời Nghi từ đầu đến chân. "Thật khó tin..."
"Nhưng mà." Ái Lâm cười tủm tỉm.
"Cậu ấy lại đàn và thêu thùa cực kỳ dở!"
Thời Nghi trừng mắt nhìn bạn thân, nhỏ giọng phản bác: "Cậu nói ít thôi!"
Ái Lâm bật cười, nhưng rồi cô bất giác khựng lại. Nhìn gương mặt hoài nghi của Triệu Vũ và Hoàng Dương, cô vội nói thêm như một thói quen:
"Lúc trước, Thời Nghi không phải như bây giờ đâu... là do biến cố gia đình..."
Lời vừa thốt ra, Ái Lâm lập tức giật mình, đưa tay bịt chặt miệng.
Bầu không khí bỗng chốc trở nên trầm xuống.
Thời Nghi vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh, nhưng đôi mắt thoáng qua một tia trống rỗng.
Hoàng Dương quan sát cô, ánh mắt như đang nhìn thấu điều gì đó.
Triệu Vũ liếc nhìn Ái Lâm, rồi lại nhìn Thời Nghi. "Biến cố gia đình?"
Ái Lâm lắc đầu nguầy nguậy. "Không... không có gì đâu! Em lỡ lời thôi!"
Cô vội vàng kéo tay Thời Nghi, cố tình đánh trống lảng: "Nè, đi chơi trò khác đi! Chỗ này chơi xong rồi!"
Thời Nghi khẽ mỉm cười, gật đầu.
Khi ra đến gần cổng khu vui chơi, Ái Lâm đột nhiên reo lên:
"A! Nhà ma kìa! Vào chơi đi!"
Cô hào hứng kéo tay Thời Nghi, đôi mắt sáng rực như trẻ con.
Triệu Vũ nhướng mày, cười khẩy: "Nhà ma? Em lớn rồi mà còn thích mấy trò này à?"
Ái Lâm bĩu môi: "Hứ, thì sao nào? Anh không dám chơi à?"