Mưa phùn lất phất giữa con phố nhỏ, những hạt nước li ti đọng lại trên mái tóc dài của Thời Nghi, làm cô khẽ rùng mình. Cô cúi đầu kéo chặt chiếc khăn len trên cổ, đôi giày vải cũ sũng nước khi bước qua vũng mưa trên mặt đường.
Cô vừa tan ca làm thêm, trong tay là túi bánh mì rẻ tiền mua vội ở quán ven đường. Một ngày dài mệt mỏi, cô chỉ muốn về nhà, cuộn mình trong chiếc chăn mỏng để quên đi cái lạnh lẽo của thành phố này.
Nhưng cô không ngờ, giây phút ấy lại là lần đầu tiên cô chạm trán với Hoàng Dương.
Một chiếc xe mô tô đen lao vụt qua con phố nhỏ, tiếng động cơ gầm gừ phá tan màn đêm tĩnh lặng. Một cơn gió mạnh cuốn theo, hất tung chiếc ô của cô xuống mặt đất.
Cô bất giác lùi lại, nhưng không kịp… một bóng người cao lớn bất ngờ xuất hiện ngay trước mặt cô.
“Không sao chứ?”
Giọng nói trầm khàn vang lên, kéo cô khỏi cơn bối rối.
Thời Nghi ngước lên, đôi mắt trong trẻo chạm phải một ánh nhìn sắc bén đầy áp lực. Trước mặt cô là một chàng trai cao lớn, khoác chiếc áo da đen ướt sũng nước mưa, mái tóc hơi rối, từng đường nét khuôn mặt cứng rắn như tạc.
Ánh mắt anh sâu thẳm, vừa lạnh lùng, vừa như mang theo một sự tò mò khó đoán.
Cô vội cúi xuống nhặt chiếc ô của mình, lắc đầu. “Tôi không sao, cảm ơn anh.”
Nhưng bàn tay mạnh mẽ của anh đã nhanh hơn, nhặt chiếc ô lên, rồi đưa về phía cô.
“Lần sau đi đường nhớ cẩn thận.”
Thời Nghi nhận lấy chiếc ô, khẽ gật đầu cảm ơn, rồi nhanh chóng bước đi.
Hoàng Dương không phải kiểu người dễ để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. Một cuộc gặp gỡ thoáng qua giữa hàng ngàn con người trong thành phố này chẳng có gì đáng nhớ.
Anh chỉ là một kẻ sống trong những ngày chật vật, vùi mình trong công việc lao động chân tay để kiếm từng đồng bạc lẻ. Mỗi ngày là một vòng lặp giữa những công trường bụi bặm, những đêm khuya lái xe giao hàng và những bữa cơm đạm bạc với mì gói.
Anh không có thời gian cho những thứ gọi là tình cảm, càng không tin vào mấy chuyện gọi là duyên phận.
Nhưng hình ảnh cô gái nhỏ co ro dưới mưa, đôi tay lạnh cóng níu chặt chiếc ô rách, vẫn lặng lẽ in lại trong đầu anh một chút.
Không phải vì rung động, mà vì anh nhìn thấy chính mình trong đó… một kẻ nhỏ bé giữa dòng đời khắc nghiệt.
Anh siết chặt chiếc áo khoác cũ sờn, lặng lẽ ngồi lên chiếc xe của mình. Một đêm mưa phùn lạnh buốt. Một ngày nữa lại trôi qua.