Đến Chết Không Phai

Chương 5

Mùa mưa dai dẳng cuối cùng cũng khép lại. Ánh mặt trời vẫn chưa kịp hong khô mặt đất, nhưng bắc đảo của nước Cộng hòa Suman đã bước vào khoảng thời gian dễ chịu nhất trong năm.

Dinh thự Bùi gia – Phủ Tổng tư lệnh Quân đội Quốc gia.

Buổi chiều, 3 giờ.

Những giai điệu rock and roll chát chúa vang vọng khắp sân sau hòa cùng tiếng cười đùa huyên náo của đám thanh niên, khuấy động cả một vùng không khí oi nồng.

Dưới làn nước lấp lánh của bể bơi, bên rìa cỏ xanh mướt và giữa khu vườn cây cối rậm rạp là những thiếu niên trong trang phục bơi tung tăng rượt đuổi nhau, thỉnh thoảng lại bật cười ré lên thích thú.

Họ đều có vóc dáng tràn đầy sức sống, gương mặt trẻ trung, tuấn tú, nụ cười vô tư chưa từng vướng bận phong ba cuộc đời. Nếu nhân gian thực sự có thiên đường, e rằng cũng chỉ đến thế này mà thôi.

Cùng với mùa mưa, một điều khác cũng vừa kết thúc: năm học.

Đám thanh niên này đều xuất thân từ những hào môn danh giá, thế gia quyền thế bậc nhất Suman. Họ lựa chọn dinh thự Bùi gia làm địa điểm tổ chức buổi tiệc bên hồ bơi đầu tiên của kỳ nghỉ hè.

Những người hầu trong trang phục áo sơ mi trắng, quần tây đen, lặng lẽ bưng rượu đi qua giữa các vị khách.

Ở Suman, độ tuổi hợp pháp để uống rượu là 21. Nhưng có lẽ, ít nhất một nửa số người trong buổi tiệc này chưa chạm đến con số đó. Chỉ là, những luật lệ tầm thường ấy chưa bao giờ có hiệu lực trong khuôn viên xa hoa của dinh thự này.

Sau ly Martini thứ năm, Liên Nghị khẽ day trán, đưa mắt nhìn sang thiếu niên đang nằm lười biếng trên chiếc ghế dài bên cạnh.

“Vậy là ông cụ nhà cậu vẫn không chịu đồng ý à?”

Thiếu niên hờ hững đáp lại bằng một tiếng “ừm”.

“Giờ thế cục đã ổn định thế này, nếu cậu vẫn muốn sang Paris thì cứ đi đi, việc gì phải làm lớn chuyện lên như thế?” Liên Nghị cầm ly Martini thứ sáu từ khay của người hầu, nhấp một ngụm rồi hỏi tiếp: “Vậy cậu định cứ thế mà chịu à?”

“Ông cụ lại bù cho tôi một người.” Thiếu niên ngáp dài, lười biếng đáp: “Tôi cũng chẳng muốn vì chuyện nhỏ nhặt này mà đôi co với người lớn trong nhà.”

Đám bạn vây quanh lập tức hưởng ứng.

“Bù ai vào thế? Có xinh đẹp hơn Elena không?”

“Elena cũng chẳng có gì đặc biệt.”

“Là một kẻ cực kỳ nhàm chán.” Thiếu niên cười khẩy: “Chỉ là một tùy tùng thôi.”

Mọi người lập tức ồ lên thất vọng.

“Nhưng nói thật nhé, A Thần.” Liên Nghị nghiêng đầu, tò mò hỏi: “Rốt cuộc cậu thích Elena ở điểm nào vậy? Xuất thân bình dân, nhảy múa kiếm sống, tính thì kiêu kỳ, quy tắc thì một đống, còn lúc nào cũng nhìn người ta bằng nửa con mắt.”

Thiếu niên đáp: “Chân dài, dáng bốc.”

Liên Nghị suýt phun cả ngụm rượu. Đám bạn xung quanh lập tức cười ầm lên.

“Đường đường là cháu nội của Bùi gia, muốn kiểu phụ nữ nào chẳng có mà lại đi mê mẩn một người như thế?”

Liên Nghị nheo đôi mắt đã hơi chuếnh choáng vì rượu, đảo mắt một vòng quanh bể bơi rồi búng tay gọi một cô gái mặc bikini.

“Amanda, cưng à. Lại đây nào. Để Bùi thiếu gia nếm thử thế nào mới gọi là ngọc nữ hạng nhất.”

Cô gái được gọi tên sở hữu vóc dáng nóng bỏng như một người mẫu nội y, làn da rám nắng màu mật ong ánh lên dưới nắng chiều. Chiếc bikini bé nhỏ chẳng che được bao nhiêu để lộ từng đường cong mềm mại và quyến rũ.

Vòng eo con kiến cùng bờ mông uyển chuyển, từng bước đi của cô gái đều khiến ánh mắt mọi người đổ dồn theo, tiếng huýt sáo tán thưởng vang lên không ngớt.

“Bùi thiếu gia có vẻ không vui lắm.” Liên Nghị nhướng mày, chỉ tay về phía bạn mình: “Cưng hầu hạ cẩn thận một chút nhé.”

Amanda mỉm cười đầy quyến rũ, vén nhẹ mái tóc nâu hạt dẻ xoăn bồng bềnh rồi thành thục ngồi xuống, cơ thể mềm mại áp sát vào thiếu niên bên cạnh, dịu dàng tựa như một làn nước xuân.

Nhưng thiếu niên vẫn thờ ơ, hắn ta gối hai tay ra sau đầu, chiếc kính râm bản to gác trên sống mũi thẳng tắp che khuất hoàn toàn mọi biểu cảm trên gương mặt.

Sự lạnh lùng của hắn không làm Amanda chùn bước. Ánh mắt cô nhìn thiếu niên tràn đầy sự cuồng nhiệt và si mê chẳng hề che giấu.

Dù không phải là cháu đích tôn của Tổng tư lệnh Bùi, người được gia tộc Bùi xem trọng nhất thì Bùi Tương Thần vẫn đẹp đẽ tựa Thần Mặt Trời Apollo.

Hắn chỉ mặc một chiếc quần đi biển kẻ caro xanh, làn da trắng mịn nổi bật trên những đường nét cơ bắp rắn rỏi. Dưới cặp kính râm, đôi môi và đường viền cằm vẫn còn vương chút non nớt, nhưng thân hình cân đối mạnh mẽ của hắn chẳng khác gì một người trưởng thành.

“Jason.” Amanda rúc sát hơn, đôi môi kề sát tai hắn, cất giọng khàn khàn đặc trưng, thì thầm quyến rũ: “Ai làm ngài không vui vậy? Để bé giúp ngài vui lên nhé...”

Đôi tay cô bắt đầu trượt đi thuần thục, cặp môi đỏ mọng khẽ áp lên má thiếu niên.

Bùi Tương Thần khẽ hừ mũi, coi như cười, chẳng đáp lại cũng chẳng từ chối.

“Đừng nghĩ về Elena nữa, A Thần.” Liên Nghị lại nốc cạn thêm một ly martini, giọng bắt đầu hơi líu lại: “Học kỳ sau vào đại học rồi, cậu còn sợ không tìm được gái đẹp chắc? Cậu thậm chí chẳng cần làm gì, chỉ cần dùng đôi mắt câu hồn đó nhìn chằm chằm một cô gái, cô ta sẽ tự động nhào đến ngay thôi.”

Bùi Tương Thần cười nhạt, dáng vẻ lười nhác. Có lẽ bị nụ hôn của Amanda làm nhột nên hắn nghiêng đầu né qua một bên.

Một tiếng gầm giận dữ chợt bùng lên, át cả tiếng nhạc ầm ĩ.

Giữa đám đông, một thanh niên cao lớn thô bạo xô mọi người ra, sải bước lao về phía Bùi Tương Thần, cơn giận cuồn cuộn trong ánh mắt.

Sắc mặt Amanda lập tức tái đi, hoảng loạn lăn khỏi ghế, vội vàng rút về phía sau lưng Bùi Tương Thần.

Nhưng thanh niên kia chụp lấy cổ tay Amanda, thô bạo giật cô về phía mình.

“Jason!” Cô gái sợ hãi kêu lên, ánh mắt cầu cứu về phía Bùi Tương Thần.

Bùi Tương Thần đã ngồi dậy, đôi mày hơi nhíu lại.

“Con điếm!” Một cái tát nặng nề giáng thẳng vào mặt Amanda.

Tiếng hét chói tai vang lên, cô gái ngã nhào ra sau như một con rối đứt dây, đập mạnh vào bàn trà khiến nó lật nhào.

“Ê ê!” Liên Nghị loạng choạng đứng dậy, giọng đã ngà ngà: “Đào Uy, cậu phát điên gì vậy? Cố ý chạy tới Bùi gia gây sự đập phá là có ý gì đây? Không vừa mắt ai hả?”

Gã thanh niên kia giận dữ chỉ vào Amanda, lúc này đang ngồi bệt dưới đất khóc lóc thảm thiết.

“Đây là con đào của tôi!” Gã rống lên: “Cô ta và Bùi Tương Thần vừa nãy làm cái quái gì hả?”

Đám thanh niên xung quanh nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy có chuyện lớn rồi.

Dù nói rằng khách khứa trong buổi tiệc hôm nay ai cũng có gia thế hiển hách, nhưng quyền lực thực sự vẫn nằm trong tay hai nhà: Bùi gia - chủ nhân bữa tiệc, và Đào gia - một thế lực mới trỗi dậy.

Một nhà nắm quyền điều động quân đội quốc gia, một nhà lại có vị trí đứng đầu trong Ủy ban Lập pháp. Con cháu của hai đơn vị đầu não quân - chính này đều không phải hạng dễ động vào.

Huống hồ, Bùi Tương Thần và Đào Uy vốn dĩ không ưa nhau, từ nhỏ đã như nước với lửa. Khi còn học mẫu giáo thì tranh nhau một hộp sữa chua, lớn hơn chút thì giành giật mấy cô bạn cùng lớp. Nói chung, cứ mỗi lần chạm mặt là lại có va chạm.

Màn ẩu đả nổi tiếng nhất của họ chính là hồi cấp hai, mỗi người dẫn đầu một nhóm, đánh nhau tưng bừng sau sân vận động trường. Đến cuối cùng còn châm lửa đốt luôn cả kho dụng cụ thể thao.

Lúc đó, người lớn hai nhà thực sự không chịu nổi nữa đành phải ra mặt can thiệp, đặt ra quy tắc sắt: Cấm động tay động chân.

Đào Uy lớn hơn Bùi Tương Thần một tuổi. Từ khi hắn vào đại học, giới con nhà quyền thế cũng yên bình hơn hẳn.

Không ngờ hôm nay, chỉ vì một chuyện thế này hai người lại chạm mặt đối đầu.

“Nói thế nào nhỉ!” Vẫn là Liên Nghị phá vỡ bầu không khí căng thẳng bằng một tiếng cười khẽ: “Là lỗi của tôi, không biết Amanda với cậu đã thành đôi. Tôi thấy tâm trạng của A Thần không tốt nên cá cược với mọi người xem ai có thể chọc cậu ấy cười. Đúng lúc đến lượt Amanda gãi ngứa cho cậu ấy, đúng không?”