Đến Chết Không Phai

Chương 4: Dạo đầu

Hắn cúi thấp người, hơi thở nóng rực phả lên gương mặt thanh niên, môi gần như lướt qua chóp mũi ướt đẫm mồ hôi của đối phương.

“Có nhớ tôi không?”

“Nhớ!” Thanh niên lập tức đáp không chút do dự: “Nhớ đến chết đi được!”

Bùi Tương Thần nhếch môi cười lạnh, ghé sát bên tai người kia, gằn từng chữ: “Lời anh nói, một chữ tôi cũng không tin.”

Lông mi thanh niên khẽ run.

Người đàn ông không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ buông tay, mặt mày lạnh tanh. Ngay sau đó, hắn thô bạo túm lấy cổ tay đối phương kéo lê về phía phòng ngủ.

Cánh cửa đóng sầm lại, ngăn cách hoàn toàn ánh đèn bên ngoài.

Chàng thanh niên loạng choạng, bàn chân trần giẫm lên đống đồ đạc vương vãi trên sàn, ngay sau đó cả người đã bị đẩy ngã xuống giường.

Ánh sáng từ hải đăng lướt qua cửa sổ, nhưng bả vai rộng lớn của người đàn ông đã che khuất quá nửa. Trong bóng tối mờ ảo, khuôn mặt hắn u ám không rõ cảm xúc, chỉ có đôi mắt tràn đầy căm hận vẫn sáng rực trong màn đêm.

Thanh niên không tiếp tục phản kháng nữa, hệt như con mèo nhỏ bị người ta túm cổ, mềm nhũn mặc kệ số phận.

Bàn tay người đàn ông siết lấy cổ thanh niên: “Rốt cuộc anh tên là gì?”

“Trương Gia Minh.” Thanh niên đáp.

Lực tay lập tức siết chặt hơn.

“Vương Quốc Đống.” Thanh niên vội vàng sửa miệng.

Nhưng cái siết lần này còn mạnh hơn lần trước.

Cảm giác nghẹt thở xộc thẳng lên não, thanh niên cố gắng nắm lấy cổ tay đối phương, cười khẽ, giọng nói khàn đặc: “Thần thiếu gia... ngài muốn gọi tôi là gì... thì tôi chính là cái tên đó.”

Như thể gãi đúng chỗ ngứa, sức ép nơi cổ bất ngờ thả lỏng.

Người đàn ông nhìn chằm chằm thanh niên trước mặt, ánh mắt rối rắm như một bài toán không có lời giải.

Thanh niên còn muốn nói thêm đôi ba câu nhưng người đàn ông kia đã cúi xuống hôn anh, hơi thở nóng rực phủ kín không gian.

Nếu nói đây là một nụ hôn, vậy thà gọi nó là một cú cắn xé.

Môi lưỡi đau rát, đầu lưỡi sắc bén không chút lưu tình cắn nát bờ môi mềm mại, vị tanh ngọt của máu tràn ngập khắp khoang miệng.

Tiếng vải bị xé toạc vang lên rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng. Cơn đau từ những vết cắn hằn sâu trên da, kéo dài từ cổ xuống xương quai xanh như một dấu ấn không dễ gì phai nhạt.

Thanh niên có cảm giác mình sắp bị người đàn ông này xé nát thành từng mảnh rồi nuốt chửng. Nhưng điều duy nhất có thể làm lúc này là thả lỏng cơ thể, không chống cự, tránh để sự điên cuồng kia càng trở nên mất kiểm soát.

“Thần… Thần thiếu gia…” Giọng nói lạc đi vì khó nhọc: “Đường xa chạy đến tận đây… vất vả lắm… để tôi đi pha cho ngài… Ưm!”

Một vết cắn mạnh hằn sâu trên cổ, đau đến tê dại.

Người đàn ông cúi xuống lướt đầu lưỡi qua vết thương vừa để lại, cảm nhận được cơ thể thanh niên khẽ run lên. Bất kể đó là do sợ hãi hay kích động thì phản ứng này cũng khiến hắn vô cùng hài lòng.

“Đau không?” Bùi Tương Thần hỏi.

“Đau.” Thanh niên thành thật đáp.

Không chút chần chừ, Bùi Tương Thần mạnh tay lột bỏ mảnh vải cuối cùng trên người đối phương.

Ánh sáng hải đăng lại lướt qua hắt lên khuôn mặt thanh tú đang đẫm mồ hôi của thanh niên. Dưới lớp sáng lập lòe đó, biểu cảm người kia vẫn bình tĩnh như cũ.

Bùi Tương Thần cúi xuống lần nữa, tiếp tục hôn lên cơ thể dưới thân. Lần này vẫn mạnh mẽ, vẫn chiếm đoạt nhưng không còn những cú cắn xé đầy thù hận.

Thanh niên ngoan ngoãn hé mở đôi môi, khẽ khàng nhắm mắt, bấu chặt lấy ga giường trong cơn đau đớn quặn thắt.

“Đau không?” Bùi Tương Thần lại hỏi, hơi thở ngày càng gấp gáp.

“Đau…” Giọng nói của thanh niên khẽ run.

Bùi Tương Thần bật cười đầy thoã mãn, rồi ngay sau đó, hắn đột ngột siết chặt vòng tay, điên cuồng lao đến như một con dã thú đói khát.

Ánh đèn hải đăng lại quét qua ô cửa sổ, hắt bóng hai cơ thể quấn chặt vào nhau lên bức tường u tối.

Trong căn phòng yên tĩnh, dường như có một con mãnh thú đang cắn xé con mồi vừa sa vào nanh vuốt.

“Nhớ cho kỹ, Thư Ngọc.” Hơi thở nóng rực phả lên vành tai, giọng nói trầm khàn của Bùi Tương Thần vang lên: “Cảm giác đau đớn này của anh còn chưa bằng một phần vạn những gì tôi đã trải qua suốt mấy năm qua!”

Văn Thư Ngọc nhắm chặt hai mắt, hàng mi run rẩy dữ dội, bàn tay đang bấu chặt lấy ga giường bỗng nhiên bị gỡ ra, từng ngón tay bị ép đan vào những ngón tay thô ráp của người đàn ông rồi bị ấn chặt xuống lớp đệm mềm.

Gió biển bên ngoài vẫn đang gào thét, tán cây ngoài cửa sổ lay động mạnh, ào ào như cơn mưa kéo dài suốt bao năm tháng, một cơn mưa không biết khi nào sẽ dừng.

Từ một hòn đảo nhỏ ở Bắc Thái Bình Dương, cơn mưa ấy trải dài qua đường xích đạo, kéo xuống tận những đảo quốc ở Nam Thái Bình Dương.

Cho đến khi nó dừng lại trước cánh cổng nguy nga của một trang viên hoa lệ, kiêu hãnh và trang nghiêm.

Và tại nơi ấy, câu chuyện mới chỉ vừa bắt đầu.