Edit: Yna
Cô ta không ngừng la hét, lao về phía mấy học sinh đang nói chuyện cười đùa. Chỉ là ba học sinh đó đang chụm đầu nhìn điện thoại, căn bản không nhìn người phụ nữ kia một cái, giống như cô ta là một kẻ thần kinh, không muốn để ý tới cô ta.
Người phụ nữ lập tức lao tới gần cửa sổ, nơi đó có một người đàn ông đang ngồi một mình, ly cà phê trước mặt anh ta đã uống hết, đang ngủ gật.
Người phụ nữ lao tới hét lớn: "Tiên sinh, cứu mạng! Mau giúp một tay đi! Nhiều máu quá!"
Người đàn ông không mở mắt, chỉ nhíu mày, lẩm bẩm: "Hừ, hơi lạnh."
Không ai để ý tới người phụ nữ, khách hàng mới đến đi ngang qua cô ta, cũng không thèm nhìn cô ta một cái.
Người phụ nữ càng thêm lo lắng, nói: "Đúng, điện thoại, điện thoại của tôi, xe cứu thương!"
Cô ta nói xong, hai tay nhanh chóng tìm kiếm trên người mình, nhưng cũng không thấy điện thoại đâu, điều này làm cho người phụ nữ càng thêm bất an.
"Điện thoại đâu mất rồi!"
Người phụ nữ trừng lớn mắt, đột nhiên nhìn thấy điện thoại bàn phía sau quầy thu ngân, lập tức lao tới, đưa tay ra nắm lấy chiếc điện thoại.
Chỉ là tay của cô ta không có nhấc được ống nghe, ngón tay sơn móng đỏ xuyên qua chiếc điện thoại, giống như...
Nữ nhân khϊếp sợ thì thào nói: "Sao... sao lại thế này?"
"Cô đã chết rồi."
Người phụ nữ đột ngột quay người lại, liền nhìn thấy một thiếu niên xinh đẹp đứng phía sau mình.
Người phụ nữ gắt gao nhìn cậu, nói: "Cậu điên rồi à? Nói mê sảng gì thế? Giao lộ phía trước xảy ra tai nạn giao thông, tôi tới tìm người hỗ trợ! Mấy người này sao lại máu lạnh thế! Tôi kêu to như vậy, bọn họ coi như không nghe thấy! Thật quá đáng.”
Khương Bính nhìn cô ta, trong mắt có chút thương hại, nói: "Không phải họ không giúp cô, chỉ là vì cô đã chết rồi, họ không nhìn thấy cô."
"Đồ thần kinh!" Người phụ nữ mắng.
Khương Bính bị mắng cũng không tức giận, chỉ vào chuông gió treo trước cửa tiệm bánh ngọt nói: "Cửa tiệm treo chuông gió, người khác vào thì chuông sẽ kêu, chỉ có cô vào là chuông không kêu."
Người phụ nữ nhìn chuông gió trước cửa, vẻ mặt khϊếp sợ.
Khương Bính lại chỉ vào người đàn ông đang gà gật ở cửa sổ, nói: "Khi cô chạy đến bên kia tìm kiếm sự giúp đỡ vị khách kia không nhìn thấy anh, vị khách kia không nhìn thấy cô, nhưng có thể cảm nhận được có một luồng gió âm thổi qua, cho nên mới cảm thấy lạnh."
Khương Bính cúi đầu nhìn chiếc điện thoại phía sau quầy thu ngân, nói: "Còn chiếc điện thoại này nữa..."
"Nói nhảm! Đừng nói nữa!"
Người phụ nữ đột nhiên hét lớn.
Chỉ là tiếng hét này có mỗi Khương Bính nghe thấy, những khách hàng khác trong tiệm không bị ảnh hưởng, vẫn đang nói chuyện cười đùa, không khí rất vui vẻ.
"Leng keng—"
Cửa tiệm lại bị đẩy ra, chuông gió phát ra tiếng kêu thanh thúy, một vị khách quen bước vào.
Cô ấy vừa đi vừa nói: "Ông chủ nhỏ mau cho tôi một ly latte matcha, thêm nhiều đá, tôi muốn trấn tĩnh lại! Giao lộ phía trước xảy ra tai nạn giao thông, thật khủng khϊếp, xe đều bị đâm biến dạng hết cả, nữ tài xế trong xe chết ngay tại chỗ. Tôi tình cờ đi ngang qua, nhìn đặc biệt rõ ràng,Tôi vừa đi ngang qua, nhìn thấy rõ lắm, người phụ nữ đó mặc váy xanh, khắp người đều là máu, đầu bị đâm biến dạng, thảm quá."
Tác giả có lời muốn nói:
PS: Nhắc nhở quan trọng, , Khương Bính là một chiếc bánh ngọt nhỏ thành tinh mới một năm, chỉ có nhận thức của một năm, không phải là yêu quái già đời, cũng không phải là thanh niên có học thức cao đầy hứa hẹn. Phần sau sẽ giải thích vì sao Khương Bính chỉ mới thành tinh một năm, vì sao lại không rành thế sự và thích giúp đỡ người khác, tất cả đều có nguyên nhân, đều là chi tiết ẩn, xin đọc phần sau, cảm ơn!