Bánh Ngọt Nhỏ

Chương 3: Nhất kiến chung tình 1

Edit: Yna

Một nhân viên văn phòng hơi mập đứng trước quầy trưng bày, trông rất do dự. Đồng nghiệp của cô đã gọi món xong, hỏi: "Tiểu Lý à, cậu muốn ăn sao? Không phải cậu giảm béo sao?”

Nhân viên văn phòng hơi mập nói: "Đúng vậy, tớ đã kiên trì được một tuần rồi, nhưng không giảm được một cân nào, haizz. Cậu xem chiếc bánh kem này đẹp chưa kìa, muốn ăn quá, nhưng sợ béo!"

Đồng nghiệp nói: "Bánh ngọt ở đây ngon lắm đó.”

“Cậu đừng dụ dỗ tớ nữa!" Cô nàng càng thêm khổ não.

Khương Bính nghe được cuộc trò chuyện của họ, lập tức nhiệt tình nói: "Có thể chọn bánh mousse chocolate này, ăn vào tuyệt đối không béo, mà còn càng ăn càng gầy nữa đấy, hương vị rất ngon, rất đậm đà, nếu thích ăn đồ ngọt thì chọn cái này chắc chắn không sai."

Cô nàng này vốn đã rục rịch muốn ăn, nghe Khương Bính nói xong thì nước miếng cũng sắp chảy ra rồi.

Càng ăn càng gầy? Làm sao chuyện này có thể xảy ra?

Cô gái không tin, nhưng vẫn chỉ vào miếng bánh nói: "Miệng ông chủ nhỏ thật ngọt, trông cũng đẹp nữa. Được rồi, lấy cho tôi cái này đi."

Khương Bính được khen ngợi, dường như rất vui vẻ, không tiếc nở một nụ cười thật tươi, cùng với hai lúm đồng tiền nhỏ kia, quả thực rất ngọt ngào.

Khách hàng trong tiệm bánh ngọt ngày càng đông, Khương Bính bận rộn như con quay, không ngừng tiếp đón khách hàng.

Vài học sinh gọi đồ ngọt xong, ngồi xuống góc tiệm, nhỏ giọng cười nói. Trong lúc chờ đồ ngọt, họ còn lén lấy điện thoại ra, chụp trộm tấm lưng bận rộn của Khương Bính.

Một cô gái nói: "Hôm nay ông chủ nhỏ mặc đồ đáng yêu quá."

Người kia nói: "Đúng vậy, nhìn eo của anh ấy kìa, nhỏ quá."

Cô gái bên cạnh lại nói: "Lúc nãy tôi trả tiền lén chạm vào tay anh ấy, anh ấy còn không phát hiện ra!"

"Gì chứ, cậu hư quá! Tớ cũng muốn chạm."

"Lát nữa ông chủ nhỏ qua đây, cậu lén chạm một cái đi, tôi che chắn cho cậu. Tay của ông chủ nhỏ trắng trẻo mềm mại lắm đấy!"

"Suỵt, ông chủ nhỏ tới kìa!"

Khương Bính bưng đồ ngọt mà học sinh đã gọi tới, đặt từng cái lên bàn, nói: "Ba phần bánh ngọt nhỏ đặc biệt, ba phần bánh nhung đỏ dưỡng nhan, mời dùng bữa..."

"Cứu mạng! Cứu mạng! Cứu người với!"

Khương Bính vừa đặt xong đồ ngọt, còn chưa kịp quay người tiếp tục bận rộn, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết của một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi lao vào tiệm bánh ngọt.

Người phụ nữ mặc váy xanh, trang điểm tinh xảo, chỉ là mái tóc dài của cô ta rối bù, hơn nữa lúc này tinh thần vô cùng khẩn trương, không ngừng chạy loạn la hét, trông hoàn toàn không đẹp chút nào

Người phụ nữ hét lớn: "Cứu mạng! Phía trước xảy ra tai nạn xe rồi!"

"Mau cứu người! Mau tới giúp một tay! Mau cứu người với!"

"Cứu người với!"