Mèo Đen

Chương 1.2: Thím Mù và mèo đen

"Các vị bà con chòm xóm, con tôi hôm nay tới sinh nhật tám tuổi, các vị cũng biết chuyện của thằng bé, tôi cần tro bụi trên hoành phi để giúp thằng con tôi vượt qua kiếp nạn này!!"

Cha Vương Nhị đã luống cuống đến phát khóc.

"Tề Thuận này, lúc thằng cu Hai ra đời, lão Năm Dần ở đầu làng đã xem tướng cho nó rồi, nói nó không sống tới hai tuổi, giờ cũng sống đến tám tuổi, thế là cũng đủ rồi, anh cần gì phải chấp nhất đến thế chứ?"

Trưởng làng này thật sự là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, chẳng qua đây không phải con lão nên mới dám nói thế mà thôi.

"Không phải đâu, trưởng làng, con nhà ai thì nhà ấy xót, nó cũng là máu mủ nhà họ Vương chúng tôi, xin ngài thông cảm một hai, tôi không động vào hoành phi, tôi chỉ xin tro bụi trên hoành phi thôi mà!"

"Tề Thuận, không phải tôi không để anh làm, mà là cả làng này không đồng ý, từ lúc thằng cu Hai nhà anh ra đời, cả làng ta chưa gặp chuyện gì thuận lợi cả. Hôm nay, bức hoành phi này, anh không động vào được đâu!"

Lời này của trưởng làng thực ra không sai, lúc trước trong làng có một cụ già, người ta gọi cụ ấy là lão Năm Dần, có sở trường đoán chữ xem tướng rất giỏi. Cha mẹ Vương Nhị hiếm muộn, hơn bốn mươi mới sinh được con trai là Vương Nhị, ngày mà cậu ra đời, ông nội cậu muốn cầu may cho cháu nội, bèn để lão Năm Dần xem tướng đoán chữ cho cháu. Kết quả, lão Năm Dần gặp thằng bé này thì liên tục xua tay, sau đó còn nói:

"Kẻ này mệnh phạm Thiên Sát, sống không quá hai năm."

Lúc ấy, ông nội Vương Nhị bị dọa kinh hãi, vừa lăn vừa bò về nhà, đặt đứa bé xuống là xông ra ngoài. Về sau, khi ông nội cậu trở về, mặt mày mừng rỡ tươi cười, bảo thế này là thằng bé không sao rồi. Mà cũng chính vào năm ấy, mắt của Thím Mù đã bị mù, cũng trở nên độc mồm độc miệng. Nhưng Vương Nhị cũng cứ thế mà bình an sống đến tám tuổi.

Trong tám năm qua, trong làng quả thực đã gặp nhiều tai nạn, ngày trước trong làng rất nhiều người già sống thọ, về sau đều lần lượt chết đi. Như thế còn chưa tính, người nào ra ngoài buôn bán làm ăn cũng thua lỗ sạch, học sinh thi đại học cũng rớt, không một ai đỗ đạt, trẻ con nhà khác thì ba năm ngày lại ốm, mà hết thảy những chuyện này đều bị Thím Mù phán câu nào chuẩn câu đấy.

Cha Vương Nhị cầu xin hết nước hết cái trưởng làng cũng không cho, thấy sắp quá giờ, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đã sốt ruột đến phát khóc. Đúng lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Thím Mù.

"Thằng Tiểu Mao này, Thím Mù có chuyện hỏi mày."

Tiểu Mao là tên cúng cơm của trưởng làng, hiện giờ cả làng này cũng chỉ còn Thím Mù dám gọi như thế. Thế hệ trước trong làng hầu như đều đã chết hết cả, xét theo bối phận, Thím Mù bây giờ là người đức cao vọng trọng nhất, nếu miệng bà ấy không độc địa như vậy, có lẽ đã có được cuộc sống không đến nỗi nào ở trong làng này.

"Thím, sao thím lại tới đây, mắt thím bất tiện hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi mới phải."

Trước mặt nhiều người thế này, trưởng làng cũng không dám nổi đóa, dù sao bà ấy cũng là trưởng bối, đồng thời còn là người có bối phận lớn nhất trong làng.

"Thím Mù hỏi mày, Vương Tề Thuận muốn lau tro bụi bám trên hoành phi, sao lại thành mạo phạm tổ tông rồi hử?"

Thím Mù cũng không thèm giả bộ ngớ ngẩn với lão làm gì, hỏi thẳng luôn.

"Bức hoành phi này được treo ở đây hơn ngàn năm rồi, không ai động tới. Anh ta động vào một cái, chỉ sợ sẽ làm hỏng phong thủy của từ đường. Đến lúc ấy thực sự xảy ra chuyện thì cháu không gánh nổi!"

Trưởng làng bày ra vẻ mặt khó xử.

"Đúng vậy, hoành phi này treo ở đây hơn ngàn năm nay, không thấy các người tới giúp lau chùi bụi bặm. Hôm nay bèn cho nhà họ Vương cái phúc phận này, thay làng Vụ Lý chúng ta giải quyết vận đen (bụi bẩn) hơn ngàn năm qua!!"

Thím Mù dứt lời, khẽ gật đầu, ra hiệu cho cha Vương Nhị tiến lên lấy tro bụi.

Trưởng làng còn không cho, định đi qua ngăn cản, con mèo trong lòng Thím Mù tức giận, lập tức nhe răng trợn mắt hướng về phía trưởng làng "khè" một tiếng, dọa cho trưởng làng không dám nhúc nhích bước chân.

Cha Vương Nhị đang định bước lên, Thím Mù lại nói:

"Đi ba bước dập đầu một lần!!"

Cha cậu nghe vậy, lập tức làm theo, cứ đi ba bước lại dập đầu một lần, một đường đi tới, sau đó bắc thang trèo lên lau tro bụi bám trên hoành phi.

Lấy được tro bụi rồi, cha Vương Nhị đi xuống định đỡ tay Thím Mù, lại bị Thím Mù vung quải trượng vụt cho một cái:

"Mau đi về thỉnh bùa, viết xong cho vào bát, để thằng cu Hai nhà chúng mày uống hết, lá bùa kia có thể bảo vệ nó mười năm!"

Dứt lời, bà ấy lập tức xoay người rời đi.

Mặc dù Thím Mù bị mù, nhưng đi đường hay làm gì cũng chưa từng bị vấp ngã, người trong làng đều bảo, lòng Thím Mù đã thông thần rồi.

Từ đó về sau, trong suốt mười năm, trong làng mưa thuận gió hòa, việc buôn bán kinh doanh ngày càng phát đạt, trường làng cũng dạy ra vài sinh viên đại học, làng cũng dần dần trở lên giàu có, người dân trong làng đều nói, tất cả là nhờ năm đó cha Vương Nhị thay cả làng giải quyết vận xui, bà con dân làng đều cảm kích ông, thái độ đối với nhà bọn họ cũng thay đổi rất nhiều.

Về phần Thím Mù, kể từ ngày đó, tất cả mọi người đều đồn rằng bà ấy là Bồ Tát chuyển thế, cực kì tôn kính bà, hàng năm việc tế tự ở từ đường làng đều do bà chủ trì. Ngôi làng cũng càng ngày càng thịnh vượng. Mọi chuyện đều rất suôn sẻ, cho đến ngày Vương Nhị tròn mười tám tuổi.