Bạch Phú Mỹ Ở Đoàn Văn Công Đóng Vai Chính

Chương 6: Tiền tới tay

Nếu không phải hôm nay Điền Kiều lên tiếng thẳng thắn chỉ ra những hệ lụy, Bùi Tuệ vẫn không muốn thừa nhận sự quẫn bách của bản thân.

Xưa nay, bà luôn coi Điền Kiều là đại tiểu thư của Điền gia, không muốn đối mặt với thực tế. Trong suy nghĩ của bà, chỉ cần Điền Kiều có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, thì bà sẽ không còn bị người khác chê bai là kẻ đáng thương, không giữ nổi chồng. Chính vì vậy, Bùi Tuệ rất xem trọng danh lợi, không muốn Điền Kiều lấy chồng kém hơn người khác.

Bùi Tuệ luôn có một chấp niệm, Điền Kiều phải gả cho một người có địa vị trong sạch, đáng ngưỡng mộ. Dù đã không còn phản đối chuyện Điền Kiều quyên góp của hồi môn, bà vẫn lo lắng rằng con gái mình sau này sẽ lại tìm một người nghèo hèn như Vương Thừa Chí. Vì vậy, bà quyết định đặt một điều kiện, yêu cầu Điền Kiều thể hiện thành ý của mình.

"Kiều Kiều, có chí khí là chuyện tốt. Mẹ cũng không phản đối con quyên của hồi môn, chỉ cần điều đó tốt cho con. Nhưng con đã nghĩ đến chuyện sau này chưa? Khi đã không còn của hồi môn, con định lấy người như thế nào? Cuộc sống sau này sẽ ra sao?"

Sợ Điền Kiều tự lừa dối chính mình, Bùi Tuệ thẳng thắn lấy Vương Thừa Chí làm ví dụ.

"Hiện tại con đang trong quân đội, những người con tiếp xúc đều là quân nhân. Con đã nghe câu ‘người nghèo mới đi lính’ chưa? Không phải mẹ khinh thường ai, mà đây là sự thật. Một gia đình khá giả, không phải lo cơm áo gạo tiền, ai lại nỡ để con trai mình vào quân đội liều mạng?

Như Vương Thừa Chí chẳng hạn, mẹ đã tìm hiểu rồi. Nhà hắn có đến chín anh chị em, vô cùng nghèo khổ. Hắn tòng quân đơn giản vì quân đội lo ăn lo mặc. Vận may của hắn tốt, nên mới thoát khổ. Nhưng dù hắn có là doanh trưởng, số tiền kiếm được cũng không đủ để nuôi cả gia đình lớn như vậy."

"Trong quân đội, những người như Vương Thừa Chí rất nhiều, nhưng không phải ai cũng may mắn như hắn. Nếu muốn thăng tiến, tất cả đều phải dựa vào quân công, mà quân công thì phải đánh đổi bằng mạng sống. Đạn pháo trên chiến trường không có mắt, ai dám chắc có thể mãi mãi là người chiến thắng?"

Nói đến đây, Bùi Tuệ nhìn Điền Kiều bằng ánh mắt đầy hàm ý. Việc Điền Kiều do dự với Vương Thừa Chí càng khiến bà tự tin hơn. Trong mắt bà, con gái mình chỉ là một cô gái trẻ chưa hiểu sự đời, chỉ cần dọa dẫm một chút, Điền Kiều sẽ từ bỏ ý định lấy quân nhân.

Bên ngoài vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt. Chỉ cần bà chịu hạ tiêu chuẩn một chút, bà tin rằng chắc chắn có thể tìm được một người ưu tú hơn cho Điền Kiều.

Trong mắt Bùi Tuệ, đa số nghề nghiệp bên ngoài đều tốt hơn việc đi lính. Hiện tại, Điền Kiều đang ở đoàn văn công quân đội, điều khiến bà lo lắng nhất chính là con gái sẽ bị một tên tiểu tử nào đó nhân cơ hội mà lừa mất.

Bùi Tuệ vẫn chưa từ bỏ ý định thuyết phục Điền Kiều rời khỏi đoàn văn công. Bà thực lòng không thích con gái theo con đường nghệ thuật. Với tấm bằng văn học danh giá từ Đại học Bắc Kinh, bà không tin rằng Điền Kiều không thể tìm được một công việc tốt hơn ngoài quân đội.

Nhìn ánh mắt của Bùi Tuệ, Điền Kiều biết bà lại muốn thay đổi suy nghĩ của cô. Bà lúc nào cũng như vậy — luôn muốn kiểm soát cuộc đời Điền Kiều. Chỉ cần có cơ hội, bà sẽ tìm mọi cách để ép con gái đi theo con đường mà bà cho là đúng, bất kể Điền Kiều có thích hay không, hay con đường đó có thực sự phù hợp với cô hay không. Chỉ cần Bùi Tuệ cho rằng đó là lựa chọn tốt nhất, Điền Kiều nhất định phải nghe theo.

Kiếp trước, Điền Kiều đã dành cả đời để chống lại sự kiểm soát ngột ngạt của Bùi Tuệ. Nhưng sau khi trải nhiều chuyện, lần này cô lại cảm thấy sự lo lắng và quan tâm thái quá của bà có phần đáng yêu.

Tuy nhiên, bản tính cô vốn kiên cường, đời này, cô vẫn không thể sống theo ý muốn của Bùi Tuệ. Cuối cùng, bà ấy cũng sẽ bỏ cuộc mà thôi.

Điền Kiều muốn nhanh chóng kết hôn với Lãnh Tiêu. Những ngày không có Lãnh Tiêu bên cạnh, Điền Kiều trằn trọc khó ngủ. Sợ rằng Bùi Tuệ chưa chuẩn bị tâm lý cho chuyện kết hôn đột ngột này, đến lúc đó lại làm ầm ĩ lên, Điền Kiều quyết định thăm dò thái độ của bà trước.

Một tia đỏ ửng dần lan trên gương mặt tái nhợt của Điền Kiều. Cô khẽ liếc nhìn Bùi Tuệ, cúi đầu, e thẹn nói:

“Mẹ, thật ra con đã có người trong lòng. Anh ấy tên Lãnh Tiêu, năm nay 23 tuổi, là phó đoàn trưởng. Ba anh ấy từng là quân đoàn trưởng của quân khu chúng ta, còn mẹ anh ấy là phó viện trưởng bệnh viện quân khu. Anh ấy đã hứa với con, sau khi chiến dịch lần này kết thúc, anh ấy sẽ trở thành đoàn trưởng, rồi chúng con sẽ xây dựng gia đình. Ban đầu, con định đợi anh ấy đến cầu hôn rồi mới báo cho mẹ, coi như một bất ngờ.”

Nghe Điền Kiều nói, Bùi Tuệ kinh ngạc đến mức suýt chút nữa ngất xỉu. Đây mà là "bất ngờ" sao? Nói là cú sốc thì đúng hơn!

Chỉ cần nghĩ đến chuyện Điền Kiều yêu một người lính, Bùi Tuệ đã thấy chóng mặt. Đoàn trưởng thì sao? Cũng vẫn là người lính, vẫn phải ra chiến trường. Nếu Lãnh Tiêu không may hy sinh, Điền Kiều chẳng phải sẽ trở thành quả phụ sao?

Bùi Tuệ từng ly hôn, bà hiểu rõ một người phụ nữ sống một mình vất vả đến nhường nào. Chính vì vậy, bà cực kỳ phản đối Điền Kiều yêu một quân nhân, càng lo lắng con gái còn trẻ đã phải sống trong cảnh cô đơn.

Nhưng khi sự lo lắng còn chưa kịp bùng lên, Bùi Tuệ chợt nhận ra gia thế của Lãnh Tiêu dường như không tầm thường chút nào.

Hơn nữa, một chàng trai mới 23 tuổi đã lên chức đoàn trưởng, vậy sau này chẳng phải... Không, không thể nghĩ tiếp nữa! Chỉ nghĩ thôi mà bà đã cảm thấy hưng phấn đến khô cả miệng, mặt đỏ bừng.

Thật không ngờ, Điền Kiều bình thường lặng lẽ, một khi ra tay lại khiến người ta phải kinh ngạc như thế!

Sớm biết con gái có tiền đồ như vậy, có thể tìm được một chàng trai vừa quyền thế vừa tài giỏi, thì bà còn bận rộn tính toán làm gì?

Nhớ lại những ngày trước đây, bà vì mong Điền Kiều có thể gả vào một gia đình giàu có mà không ngừng luồn cúi, lấy lòng những kẻ có tiền, Bùi Tuệ chỉ cảm thấy bản thân thật ngốc nghếch. Thật sự, bà quá ngốc!

Sớm biết thế này thì bà chỉ cần ngồi yên đợi, để Điền Kiều tự phát huy, con gái bà đã có thể làm bà nở mày nở mặt như vậy. Thế mà bà còn phí công tính toán bao năm nay!

Bà thật sự là người có phúc mà không biết hưởng!

“Ha ha!” Nghĩ đến những kẻ trước đây chờ xem bà bị chê cười, nếu biết Điền Kiều sắp gả vào một gia đình danh giá như vậy, vẻ mặt họ sẽ ra sao nhỉ? Nghĩ thôi mà Bùi Tuệ đã không nhịn được bật cười khoái chí.

“Ha ha! Kiều Kiều, con chờ mẹ một chút! Mẹ sẽ đi lấy sổ tiết kiệm cho con ngay đây! Ha ha! Của hồi môn con muốn cho bao nhiêu thì cứ cho bấy nhiêu!” Vừa nói, Bùi Tuệ vừa vui vẻ đi về phía két sắt.

Lãnh gia quyền thế như vậy, làm sao có thể thiếu tiền? Số tiền năm vạn đồng đối với người bình thường có thể là con số lớn, nhưng với gia đình quyền quý như Lãnh gia, chẳng đáng là bao!

So với gia sản của Điền gia, tài sản của Lãnh gia hoàn toàn không cùng đẳng cấp!

Có một chàng rể như Lãnh Tiêu, tất cả những lo lắng trước đây của Bùi Tuệ bỗng chốc tan biến. Giờ đây, bà cũng chẳng còn bận tâm đến việc Điền Kiều quyên của hồi môn.

Có một chàng rể giỏi giang như vậy, con gái bà sau này sẽ chẳng bao giờ phải lo lắng về cuộc sống nữa.

Khi đưa sổ tiết kiệm cho Điền Kiều, lòng Bùi Tuệ vui mừng đến mức như đang đánh trống mở hội. Chưa gặp con rể mà bà đã nóng lòng muốn tìm hiểu thêm về Lãnh Tiêu.

“Kiều Kiều, con và Lãnh Tiêu đã định ngày cưới chưa? Hay là hẹn gặp mặt bố mẹ cậu ấy trước? Lãnh Tiêu đang ở chiến trường à? Không biết khi nào mới có thể trở về? Mẹ sẽ sắp xếp danh sách khách mời, đặt tiệc cưới, chọn địa điểm, đặt lễ phục... Có khi nào chuẩn bị quá sớm không? Ha ha! Từ ngày con ra đời, mẹ đã mong có thể tổ chức cho con một hôn lễ thật long trọng. Giờ đã 18 năm trôi qua, cuối cùng ước mơ đó cũng sắp thành hiện thực rồi! Ha ha!”

Càng nói, Bùi Tuệ càng vui vẻ, cả người như đang bay trên mây.

Bùi Tuệ vốn là người thực tế, niềm vui của bà cũng đơn giản như thế. Chỉ cần Điền Kiều gả được vào một gia đình tốt, bà liền cảm thấy hạnh phúc, tinh thần sảng khoái.

Nhìn mẹ vui mừng như vậy, Điền Kiều cũng mỉm cười, nụ cười chân thành và ngọt ngào.

Nhưng cười xong, cô lại nghiêm túc nhắc nhở mẹ:

“Mẹ, bộ đội không giống như những nơi khác, chúng ta phải giữ chừng mực, không được khoa trương hay nóng vội. Chúng ta là nhà gái, càng phải cư xử kín đáo. Mọi thứ quá dễ dàng đạt được thì người ta sẽ không biết trân trọng. Vì vậy, con không thể quá chủ động. Nếu Lãnh Tiêu muốn cưới con, anh ấy phải thể hiện bản lĩnh của mình trước đã. Còn mẹ, chỉ cần đợi con rể hiếu thuận với mẹ là được, không cần làm gì thêm.”

“Mẹ, hôn lễ trong quân đội không giống ngoài như của người dân. Họ không khuyến khích phô trương, lãng phí. Những phần không cần thiết, mẹ đừng làm. Nếu không, kẻ thù của Lãnh gia có thể lợi dụng chuyện này để công kích. Mẹ có ý tốt, nhưng đôi khi lại vô tình làm hại anh ấy.”

Bùi Tuệ không quan tâm đến chính trị hay quân đội, nhưng giọng điệu nghiêm túc của Điền Kiều khiến bà sợ hãi.

“Nghiêm trọng vậy sao? Được rồi, mẹ sẽ không làm gì hết. Chuyện trong quân đội mẹ không hiểu, mẹ nghe theo con hết.” Bà vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi.

Mặc dù có chút tiếc nuối vì không thể khoe khoang ngay lập tức, nhưng Bùi Tuệ vẫn kiên nhẫn chờ đợi. Chỉ cần Điền Kiều gả vào một gia đình tốt, tất cả sự chờ đợi này đều đáng giá.

Sau khi đạt được sự thống nhất với mẹ, Điền Kiều cất kỹ sổ tiết kiệm rồi đi tắm nước ấm.

Nằm trên giường, cô quyết định ngày mai sẽ trở lại quân khu. Số tiền này, cô cũng dự định quyên góp cho quân đoàn, nhờ Tần Cảnh Long xử lý.

Những người lính tàn tật trở về từ chiến trường, gia đình của những liệt sĩ đã mất đi trụ cột... Họ đều đang sống trong hoàn cảnh khó khăn. Điền Kiều hy vọng số tiền này có thể giúp ích được phần nào.

Dù ít ỏi, nhưng có còn hơn không.