“Ông nó à, dù Lập Xuân chỉ là con nuôi của chúng ta, nhưng trong thôn ai cũng nói nó là phúc tinh của nhà mình, không có thằng bé, chúng ta sẽ không có bốn đứa con sau. Bình thường nó cũng hiếu thuận với ông nhất, ông cho tôi một ít tiền đi.”
Hôm nay Cố Đại Giang làm gì cũng không thuận lợi, vốn đang tức giận trong lòng, lúc này lại bị Điền Tam Hồng bám riết không bỏ, hắn nâng cánh tay lên, xoay tròn bàn tay tát xuống, một tiếng đánh vang dội đánh trên mặt Điền Tam Hồng, Điền Tam Hồng kêu lên một tiếng ngã lăn ra đất, ngay sau đó Cố Đại Giang lại lao đến đấm đá liên hồi.
Ba đứa bé từ bên ngoài trở về nhìn thấy cảnh tượng này, chúng nó sợ tới mức run lên bần bật, ngay cả khóc cũng không dám khóc to.
Cố Đại Giang đang đánh đến hả hê, đột nhiên cảm thấy cái ót đau nhói, ông ta không cần nghĩ ngợi lập tức nổi giận mắng: “Con đàn bà thối tha, mày còn dám đánh trả à!”
Ông ta mắng xong, lại cảm thấy không đúng, Điền Tam Hồng đã bị ông ta đánh ngã trên mặt đất, căn bản không có biện pháp đánh trả, Vậy thì người đánh ông ta là…
Ông ta quay đầu lại, chỉ thấy đứa con nuôi của ông ta đang cầm thanh chốt cửa, dùng đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm ông ta.
Cố Lập Xuân ngủ một ngày một đêm, thân thể vốn không có sức lực, nếu không phải không thể nhìn nổi nữa, cậu cũng chẳng còn hơi sức để mà rời giường.
Cố Đại Giang không ngờ đứa con nuôi này lại dám ra tay với mình, cơn giận trong lòng lập tức bùng lên, càng cháy càng lớn. Ông ta chỉ vào Cố Lập Xuân mắng xối xả: “Con sói mắt trắng nhà mày, ông mày nuôi mày lớn đến từng này, mày còn dám ra tay với lão tử? Hôm nay tao không đánh chết mày thì tao không mang họ Cố!” Nói xong, ông ta vén tay áo lên muốn đánh người.
Điền Tam Hồng nhìn khuôn mặt tái nhợt và thân thể nhỏ gầy yếu ớt đung đưa trong gió của Lập Xuân, khóc lóc lao tới che chở cho cậu: “Đại Giang, ông muốn đánh thì đánh tôi đi, nếu còn đánh đứa nhỏ, nó sẽ không sống nổi nữa!”
Ba đứa bé trong sân cuối cùng đã hoàn hồn, chúng nó vội vàng lao lên hỗ trợ Điền Tam Hồng cầu xin tha thứ.
Cố Đại Giang giận mất hết lý trí, ông ta hất văng vợ con ra, hùng hổ múa may nắm đấm lao về phía Cố Lập Xuân, chỉ là không đợi ông ta lao tới trước mặt, Cố Lập Xuân đã nâng chân lên, đá một cước vào bụng ông ta, Cố Đại Giang văng ra cả 1 mét, bùm một tiếng ngã trên mặt đất, sau đó hôn mê bất tỉnh.
Điền Tam Hồng và ba đứa trẻ khác trợn mắt há hốc mồm. Bọn họ không ngờ Cố Lập Xuân sẽ đánh trả, càng không ngờ tới cậu còn có thể đánh thắng Cố Đại Giang.
Cố Lập Xuân nhìn mẹ nuôi gầy gò tiều tụy trước mặt, lại nhìn ba đứa em sắc mặt vàng vọt, vẻ mặt hoảng hốt, yên lặng thở dài một tiếng.
Cậu đi tới, đỡ lấy vai Điền Tam Hồng, nhẹ giọng nói: “Mẹ, trước đây con coi ông ta là cha mình, cho nên vẫn luôn nhẫn nhịn, nhưng hôm nay con thật sự không nhịn nổi nữa. Con đã trưởng thành, về sau, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Điền Tam Hồng nhìn Cố Lập Xuân, nước mắt như thác lũ rào rào rơi xuống, bà nghẹn ngào nói: “Là do mẹ vô dụng, khiến các con chịu khổ, nhưng mà… Dù sao ông ấy cũng là cha con, con làm như vậy, người khác sẽ nhìn con như thế nào?”
Cố Lập Xuân không thèm để ý cười nói: “Mẹ, không cần lo lắng, giữa ông ta và mẹ, con chọn hiếu thuận với mẹ.”
Điền Tam Hồng cảm động, bà ôm chầm lấy Cố Lập Xuân òa khóc, ba đứa nhỏ bên cạnh cũng òa khóc theo.