Đầu tiên là giọng nói nhỏ nhẹ của mẹ nuôi Điền Tam Hồng: “Ông nó à, Lập Xuân sốt cả đêm, nhỡ sốt hỏng đầu thì phải làm sao? Tôi thấy hay là đưa nó đến trạm y tế xem thử đi.”
Cố Đại Giang rít từng tiếng từ kẽ răng: “Xem cái gì mà xem, mấy đứa bé trong thôn ốm đau ai chẳng tự gắng gượng mà qua? Chẳng lẽ nó lại không được? Nó quý giá hơn người khác chắc?”
Điền Tam Hồng ngập ngừng nói: “Nhưng ông không phải không biết, từ lúc còn nhỏ thân thể Lập Xuân đã không được tốt…”
Cố Đại Giang hừ lạnh một tiếng: “Bà thì biết cái gì, hồi đó nhặt con về nuôi mà cũng nhặt phải một đứa yếu ớt như thế. Nuôi nó lớn xem như nuôi uổng công, học hành thì chẳng ra gì, làm việc cũng không xong, người thì gầy như que củi, đứng trước gió là ngã, có khác gì một đứa con gái đâu. Bà nhìn Kinh Chập nhà người ta đi, đúng là một đứa trên trời một đứa dưới đất. Sao tôi lại xui xẻo như thế chứ, một lũ con chả có đứa nào làm tôi nở mày nở mặt.”
Cố Đại Giang đứng ở bên ngoài vừa mắng chửi vừa lải nhải. Chờ ông ta mắngđủ, Điền Tam Hồng mới rụt rè nhắc nhở nói: “Ông nó à, trong tay tôi không có tiền, nếu không ông cho tôi một đồng đi, tôi mang Lập Xuân ——.“
“Không đi! Không có tiền!” Cố Đại Giang lớn tiếng quát.
Nếu là bình thường, chỉ cần ông ta quát một tiếng, Điền Tam Hồng sẽ sợ giống một con chim cút, chui đầu rúc cổ không dám lên tiếng nữa, nhưng hôm nay Điền Tam Hồng lại không giống ngày thường. Mặc dù Cố Lập Xuân không phải con ruột của bà, nhưng nuôi nấng bao năm, tình cảm cũng không khác gì con ruột. Hơn nữa lúc trước khi mới gả vào Cố gia, ba năm liền bà không sinh được con, bị đánh chửi không ít, cũng bị hàng xóm xem thường. Sau này sau khi nhặt được Cố Lập Xuân, không tới hai năm, bà đã sinh liền được hai trai một gái, người già trong thôn đều nói, Lập Xuân là phúc tinh của bà, mang đến cho bà những đứa con sau. Bà vẫn luôn ghi nhớ lời này trong lòng, đối xử với bọn nhỏ cũng rất công bằng, chỉ sợ chính mình sẽ bất công với Lập Xuân.
Hiện giờ, Lập Xuân đã bị sốt thành như vậy rồi, Điền Tam Hồng thật sự không dám chần chờ thêm nữa, nhưng bà không phải người nắm quyền trong nhà, trong tay cũng không có tiền. Thuốc của thầy lang trong thôn lại chẳng có tác dụng gì, còn muốn đến trạm y tế ở trên trấn thì phải trả tiền, bọn họ không cho ghi nợ. Điền Tam Hồng chỉ có thể lấy hết can đảm đòi tiền Cố Đại Giang.