Nữ Phụ Muốn Có Được Nam Chính Thâm Tình

Chương 5: Thị uy

“A khoan đã!” Hạ Nhu Nhu đột nhiên kéo lấy cánh tay Trịnh Tranh, làm cho quần áo Trịnh Tranh bị nhăn nhúm: “Cậu quên rồi sao? Cậu phải cùng mình trở về chỗ Tiểu Kê!”

“Hả, Tiểu Kê?”, Tô Vãn giật mình cười khúc khích, ý vị mập mờ mà nhìn Trịnh Tranh.

“Khụ…” Trịnh Tranh bất đắc dĩ mà kéo kéo cánh tay đang vắc lên người trên mình, đau đầu trả lời: “Tiểu kê là tên của một con vẹt mà Hạ Nhu Nhu nuôi.”

Tên một con vẹt của Hạ Nhu Nhu, đều nghịch ngợm đáng yêu như vậy, thật giống chủ nhân của nó. Chính tính tình thú vị này là nguyên nhân quan trọng nhất hấp dẫn sự chú ý của Trịnh Tranh.

“Tôi đồng ý khi nào?” Trịnh Tranh hỏi.

Hạ Nhu Nhu liền chơi xấu: “Mặc kệ, tiểu kê nhớ cậu ríu rít cả lên, ồn ào muốn cậu cho nó ăn!”

Hạ Nhu Nhu biết Tô Vãn là tiểu thanh mai nghèo kiết xác của Trịnh Tranh, cũng nhìn ra được Trịnh Tranh chỉ xem một mình cô ta là em gái, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

Có lẽ là con gái đối với những cô gái xinh đẹp hơn luôn có ý đối đầu. Loại tâm tư bí ẩn phức tạp này, có lẽ ngay cả Hạ Nhu Nhu cũng không nhận ra được.

Nhìn hai người trước mắt không coi ai ra gì mà mập mờ đánh yêu, Tô Vãn rũ mắt cười tạm biệt: “Chị Nhu Nhu, anh Trịnh Tranh, em không quấy rầy hai người nữa, em về trước đây.”

“Chú ý an toàn nha.” Hạ Nhu Nhu vui buồn đều bày hết ở trên mặt, trong mắt hiện lên vài phần đắc ý. Tạm biệt Tô Vãn, gió đêm thổi qua, hai người bước chậm ở trong khu rừng nhỏ.

Hạ Nhu Nhu chọc chọc Trịnh Tranh, dùng âm thanh không lớn cũng không nhỏ hỏi, “Khi nào cậu mới giới thiệu mình với người trong nhà?”

Trịnh Tranh nghe vậy bỗng nhiên kịch liệt ho khan, cổ cũng đỏ lên, bị Hạ Nhu Nhu đột nhiên trêu đùa mà không kịp phòng ngừa, khẩn trương đến lời nói cũng trở nên lắp bắp: “Cái…Cái gì mà giới thiệu với người nhà?”

Trịnh Tranh chỉ cảm thấy Hạ Nhu Nhu chính là đang làm loạn, đương nhiên không hề phát hiện cô ta là đang thị uy với Tô Vãn.

Vừa nói, Tô Vãn Vãn từ trong góc lấy ra một chiếc gương đồng có vài góc nứt, hình dáng cô gái mơ hồ hiện lên trong gương. Khuôn mặt của cô xinh đẹp tựa như hoa lan, đôi mắt sáng như nước mùa thu, đôi môi đỏ, dù cố tình phủ bụi lên cũng không thể che đi vẻ đẹp tuyệt trần này. Dáng vẻ yếu đuối và mỏng manh đó khiến cô càng yểu điệu hơn.

….

Chương 6:

Sáng sớm, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống, mang theo hơi ấm nhẹ nhàng của mùa xuân, khiến không gian tràn ngập sự tươi mới.

Cửa Trịnh gia vang lên tiếng khép mở, Trịnh Tranh vừa mới kết thúc buổi chạy bộ buổi sáng, trở về nhà. Mồ hôi ướt đẫm trên trán, dưới ánh mặt trời, những giọt mồ hôi lóe lên như những viên ngọc lắp lánh.

“Mẹ, con về rồi.”

“A Tranh, về rồi à.” Giọng mẹ Trịnh từ phòng khách vọng ra, ấm áp và thân thuộc.

Trịnh Tranh tháo giày thể thao, vào WC rửa tay. Lúc anh lau tay, tiếng mẹ Trịnh từ xa vọng lại.

“Vãn Vãn sáng nay có sang chơi, vừa vào bếp đã đòi làm món đu đủ hầm tuyết cáp cho mẹ. Con bé không cho mẹ phụ gì cả, con vào giúp đi.”

Trịnh Tranh lau khô tay, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, mẹ cứ ngồi nghỉ đi.”

Tiếng nước sôi trong bếp hòa cùng âm thanh cửa gỗ mở ra nhẹ nhàng, càng thêm rõ ràng.

Tô Vãn đang vớt bọt trong nồi tuyết cáp, nghe thấy tiếng bước chân liền quay lại, nở một nụ cười tươi: “Anh Trịnh Tranh, anh đã về rồi à!”

Hôm nay, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu vàng nhạt, kết hợp với chiếc váy lụa trắng, vẻ ngoài thanh thoát, nhã nhặn và dịu dàng. Đây là phong cách mà mẹ Trịnh yêu thích nhất, nên cô cố tình diện đồ phù hợp để khiến bà vui lòng.

Trịnh Tranh chỉ đáp một tiếng, rồi yên lặng bắt đầu giúp đỡ. Anh cầm dao, cắt đôi quả đu đủ, sau đó lấy hết hạt ở phần giữa.

“Anh Trịnh Tranh, tay nâng lên một chút.”

Trịnh Tranh ngẩn ra, không biết từ khi nào, Tô Vãn đã đến gần, nhẹ nhàng xắn tay áo cho anh. Khoảng cách giữa hai người gần đến mức anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô.

“Cảm ơn.”

Khi Tô Vãn xắn tay áo, đầu ngón tay mảnh khảnh của cô vô tình chạm vào cánh tay rắn chắc của anh. Trịnh Tranh cảm thấy không thoải mái, liền nghiêng người tránh đi. Tô Vãn biết rõ tính cách của anh, nhưng cô vẫn không ngừng trêu đùa. Đôi khi, những lúc buồn chán, cô thích chọc ghẹo anh một chút.

Có lẽ Trịnh Tranh luôn nghĩ rằng sự gần gũi của cô chỉ là vì sự ngưỡng mộ của cô em gái đối với anh trai của mình.

Sau khi ăn xong, cả gia đình quyết định đi dạo hóng gió bên bờ sông. Mẹ Cố đề nghị tản bộ một chút để thư giãn. Bước đi nhẹ nhàng trên con đường ven sông, mọi người đều lặng lẽ thưởng thức vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh. Hoa ngọc lan nở rộ, mùi hương thoang thoảng trong không khí, khiến lòng người thêm phần thư thái.

---