Duyên Nợ Cùng Thiếu Chủ Ma Giáo

Chương 5

Nhìn hắn thao tác thuần thục như vậy nàng không khỏi rùng mình, da gà nổi khắp người. Giây phút này vừa hoang đường vừa chân thực đến kỳ lạ, hai cảm giác đó hòa vào nhau, khiến một luồng lạnh lẽo lan từ lòng bàn chân lên khắp cơ thể.

Nàng có linh cảm chẳng lành, vội vàng xoay người muốn chạy. Nhưng còn chưa kịp bước ra một bước, hai luồng kình phong đã đánh thẳng vào lưng.

Cơn gió ấy như một sợi dây vô hình quấn chặt lấy nàng, khiến toàn thân tê dại. Không lẽ đây chính là cách không điểm huyệt trong các bộ phim kiếm hiệp trên tivi.

Cơ thể căng cứng, nàng như bị đông cứng ngay tại chỗ, cố gắng di chuyển nhưng chậm chạp như bị giảm tốc cả trăm lần. Mồ hôi túa ra đầm đìa, nhưng nàng vẫn không thể nhúc nhích.

Chẳng mấy chốc, thiếu niên kia đã đứng trước mặt nàng tay cầm nửa bát máu.

Nàng phát hiện miệng mình vẫn còn có thể cử động, liền run rẩy cầu xin:

“Xin tha mạng! Ta có thể giúp ngươi dưỡng già!”

Con người khi hoảng sợ thật sự có thể nói linh tinh. Hắn bật cười trước câu nói của nàng, rồi bóp cằm nàng, dùng ngón tay cái cạy mở hàm trên.

“Ta không cần ngươi nuôi dưỡng lúc tuổi già, nhìn ngươi còn già hơn ta.”

Bộ não của nàng lập tức hoạt động hết công suất để tự cứu lấy mình. Nàng cố gắng uyển chuyển nói:

“Biết đâu ngươi lại chết sớm thì sao? Người trẻ tuổi đôi khi ra đi sớm mà! Ta có thể lo hậu sự cho ngươi, tổ chức tang lễ thật hoành tráng! Mời hẳn 180 người thổi kèn, đàn hát cho ngươi, đảm bảo long trọng vô cùng!”

Hắn cười lạnh hai tiếng. Trong ánh mắt nàng tràn đầy tuyệt vọng, hắn liền dứt khoát đổ nửa chén máu vào miệng nàng.

Trời ạ, nếu nhất quyết bắt ta uống thì ít ra cũng có thể chế biến thành huyết heo hay huyết vịt chứ!

Nàng hận bản thân vì đã đọc quá nhiều tiểu thuyết kịch bản như thế này.

Cảm giác mùi máu tanh xộc lên từ mọi giác quan mắt, mũi, miệng mang theo vị tanh của sắt hơi có chút ngọt nhưng lại vô cùng ghê tởm.

Uống xong chén máu, nàng trưng ra biểu cảm như vừa ký vào đơn xin nghỉ việc, cả người toát lên sự chán đời, như thể đã nhìn thấu hồng trần.

Nhưng có một điều kỳ lạ là các triệu chứng dị ứng do chạm vào người hắn lại biến mất hoàn toàn, không còn ngứa cũng chẳng bị bỏng rát nữa.

Chẳng lẽ máu của hắn là thuốc giải.

Nhưng dựa trên quãng thời gian ngắn ngủi vừa tiếp xúc với hắn, nàng cảm thấy hắn tuyệt đối không phải dạng người tốt lành gì. Nếu đặt vào tiểu thuyết, kiểu gì cũng là dạng phản diện chuyên gây sự, không đời nào lại tốt bụng đến mức cho nàng thuốc giải.

(Phạn diện: là những nhân vật xấu xa độc ác đi ngược lại với chính nghĩa)

Mà khoan, nam phản diện bá đạo không phải đã từng là kiểu nhân vật hot vài năm trước sao?