Công Lược Mất Khống Chế, Nam Chính Mạt Thế Lại Hắc Hóa Rồi

Chương 2.1: Không gian từ trên trời rơi xuống

"Bên trong túi quà là năng lực dùng một lần, gọi là “Đoạt Lấy”." Giọng nói của hệ thống có chút chột dạ: "Khi sử dụng, cô có thể tùy ý chọn một dị năng trong phạm vi mười mét vuông trước mặt."

Tiết Linh không nhận ra sự lúng túng của nó, ngược lại còn vô cùng hào hứng: "Vậy tức là tôi có thể tự chọn dị năng của mình sao?"

Hệ thống ho nhẹ một tiếng, giọng càng lúc càng nhỏ: "Chưa chắc… đâu, vì cô chưa mở túi quà nên đến thời hạn nó sẽ tự động kích hoạt…"

"Đã đoạt thành công một không gian."

Tiết Linh cau mày đưa mắt nhìn quanh văn phòng nhỏ chưa đến mười mét vuông.

Ngoài cô và Thương Hoằng Uyên đang nằm trên sàn ra thì chẳng còn ai khác.

Mà dị năng của nam chính rõ ràng là hệ lôi, một trong những dị năng mạnh nhất trong việc tiêu diệt xác sống.

Vậy thì không gian này từ đâu ra?

Hệ thống im lặng vài giây, rồi dè dặt nói: "Ký chủ, cô có nhớ con dao nhỏ và chiếc nhẫn lục bảo không?"

"Ừm, rồi sao?"

"Trông có giống bảo vật nhận chủ bằng máu trong mấy bộ tiểu thuyết không?"

"..."

Bầu không khí chết lặng trong vài giây.

Tiết Linh giật mình nhớ lại ánh sáng xanh khi nãy. Cô lập tức cúi xuống tìm chiếc nhẫn.

Quả nhiên nó đã biến mất.

Cô nhìn xuống bàn tay mình, trên ngón cái xuất hiện một vết tích hình hoa sen mờ nhạt.

Cô và hệ thống bốn mắt nhìn nhau. Mới lần đầu gặp mặt đã lấy mất không gian của nam chính.

Đây có tính là một khởi đầu tốt không?

"Khoan, dừng lại chừng hai giây… Tức là tôi đã cướp mất không gian của nam chính?"

Hệ thống yếu ớt, không dám nói ra sự thật: "Theo tình hình hiện tại thì đúng là vậy."

Tiết Linh đen mặt: "Cậu chắc chắn cái nguyên tác của mình đáng tin chứ? Trong truyện làm gì có chuyện Thương Hoằng Uyên có không gian! Chẳng phải anh ta chỉ dựa vào hệ lôi để càn quét tất cả sao?"

Hệ thống: "..."

Cô nắm tóc, tức đến nỗi muốn đập đầu xuống đất: "Bây giờ tôi vừa cướp không gian của anh ta, lại còn phải ngăn anh ta hắc hóa. Cậu biết nhiệm vụ này khó cỡ nào không?!"

Hệ thống ngậm tăm.

Ba giây sau, nó quyết định bán đứng cô: "Vậy thì cô đi xin lỗi anh ta đi!"

Tiết Linh: "..."

Cô cười nhạt: "Nếu nói xin lỗi có tác dụng, thì cần cảnh sát làm gì?"

Hệ thống: "Tôi cảm thấy mình nên biến mất một lát."

Thế là nó chạy mất, đúng là quá đáng mà.

Cô bất lực nhìn nam chính vẫn nằm bất động trên sàn, trong lòng không ngừng cầu nguyện: "Xem như tôi đã vất vả chăm sóc anh rồi, tỉnh lại đừng có tăng hắc hóa nữa nhé."

Cô dùng hết sức kéo cánh tay của Thương Hoằng Uyên, cố gắng đỡ anh lên giường.

Nhưng một sự thật phũ phàng ập đến, anh quá cao so với cơ thể khiêm tốn của cô. Kết quả là cô cứ kéo mãi mà vẫn chỉ lôi được nửa người anh lên lưng mình, phần chân dài vẫn còn thõng xuống dưới đất.

Sức lực cô có hạn đành thở dài một tiếng, dứt khoát kéo mạnh một cái, ném anh lên giường rồi đắp chăn ngay ngắn.

Cô thở phào tựa vào mép giường rồi nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận không gian vừa đoạt được.