Cô thầm cảm thấy may mắn vì điện vẫn còn hoạt động trong giai đoạn đầu tận thế. Nếu không e rằng cô đã phải chạy bộ lên tận tầng 52 mất rồi.
Nhưng vận may không kéo dài lâu, thẻ từ trong tay cô chỉ cho phép lên đến tầng 50. Còn tầng 51 và 52 là khu vực làm việc của tổng tài, cần phải có thẻ đặc biệt mới vào được.
Không còn cách nào khác, cô đành phải leo cầu thang bộ.
Mệt muốn xỉu.
Cuối cùng cô cũng đặt chân đến tầng 52.
Ngay khoảnh khắc đó, âm thanh cảnh báo đột ngột biến mất.
Cô thở hắt ra, vừa lau mồ hôi vừa hỏi: "Tiểu Nhị, sao vậy? Anh ta không hắc hóa nữa à?"
Hệ thống cũng có vẻ hoang mang: "Chắc là anh ta ngất rồi. Khi tận thế bắt đầu, một số người sẽ biến thành xác sống, một số khác sẽ thức tỉnh dị năng. Nam chính có lẽ đang trong quá trình thức tỉnh."
Tiết Linh nghe vậy thì tựa lưng vào tường, chậm rãi bước đến cánh cửa lớn nhất của tầng này.
Cạch một tiếng, cửa mở ra. Cảnh tượng trước mắt khiến cô khựng lại.
Trong phòng, Thương Hoằng Uyên nằm bất động trên ghế sofa.
Cả người anh ướt đẫm mồ hôi, áo sơ mi trắng dính sát vào cơ thể làm lộ ra từng đường nét săn chắc. Hàng lông mi dài rủ xuống, đôi môi mím chặt, cả người toát ra vẻ đau đớn tột cùng.
Trái tim Tiết Linh như bị Thần Cupid bắn trúng.
Cô lẩm bẩm: "Trời ạ, chẳng lẽ tôi chính là cháu gái cưng của ông trời sao?"
Đôi mắt cô lấp lánh tia sáng tinh quái: "Tiểu Nhị, cậu nói xem môi anh ta mỏng như vậy, nếu tôi hôn vào có khi nào giúp anh ta tỉnh lại không?"
Hệ thống: "..."
Rõ ràng, cô không hề có ý định nghiêm túc chờ câu trả lời.
Cả người Thương Hoằng Uyên nóng bừng như bị thiêu đốt từ bên trong. Mồ hôi không ngừng túa ra, ngay cả hơi thở phả ra cũng mang theo hơi nóng.
Tiết Linh lập tức nghiêm túc: "Hệ thống, nhanh nghĩ cách đi! Anh ta sắp sốt đến cháy người rồi!"
Cô lục tung cả căn phòng, nhưng chẳng tìm được thứ gì có thể hạ sốt. Cuối cùng cô chỉ tìm thấy hai chiếc áo sơ mi trắng để dự phòng trong tủ.
Mắt cô sáng lên lập tức mở tủ rượu, lấy ra một chai rượu mạnh đổ lên áo sơ mi, rồi cẩn thận lau sạch mồ hôi trên người anh.
Lòng cô có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn quyết định che mắt trái lại, tay phải vươn tới cởi cúc áo của anh.
"Không nhìn, không nhìn, nam chính trong tiểu thuyết nào mà không có da trắng, cơ bụng tám múi chứ!"
Nhưng tay cô lại cứ run rẩy loay hoay mãi mà vẫn chưa cởi ra được mấy cái cúc áo chết tiệt.
Hít sâu một hơi, cô hạ quyết tâm dùng cả hai tay để mở.
Ngay lúc này bỗng dưng một luồng sáng xanh chói lóa đột nhiên lóe lên trước mặt cô.
Thị lực bị mất trong vài giây.
"Ký chủ… xin lỗi, túi quà tôi cho cô khi nãy đã đến thời hạn tự động mở rồi."
Tiết Linh: "Cậu đùa tôi đấy à?"
Cô nhăn mặt: "Bên trong là gì?"