Hạ Chi Hoài bước vào đồn cảnh sát, vừa nhìn đã thấy một bé con tròn trĩnh như củ khoai tây nhỏ – Đào Oản Oản.
Anh đeo khẩu trang và mũ màu đen, mặc áo hoodie đen cùng quần jean xanh nhạt, cầm điện thoại bước thẳng đến trước mặt cô bé, đưa tay nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn, quan sát cô vài giây.
Oản Oản bị nhéo đến ngơ ngác, nhìn người anh trai toàn thân đen kịt trước mặt, có chút e dè lùi về sau hai bước.
"Lùi cái gì, đồ ngốc!"
Hạ Chi Hoài cong ngón tay gõ nhẹ lên trán cô bé, nhìn chiếc áo in hình Ultraman xám tro trên người cô, lộ vẻ ghét bỏ: "Em nhặt cái áo này từ bãi rác nào thế? Sao mà xấu vậy?"
Oản Oản sững người vài giây, đưa bàn tay nhỏ xíu kéo khẩu trang của anh xuống một chút, vừa nhìn thấy khuôn mặt trong ký ức, hốc mắt liền đỏ bừng.
"Anh ơi…"
Cô bé nhào vào ôm chặt cổ anh, khóc nức nở.
Hạ Chi Hoài bị dọa đến cuống quýt, luống cuống ôm lấy cô bé: "Không được khóc, Đào Oản Oản, em mà còn khóc anh sẽ không cần em nữa đâu."
Oản Oản nén lại tiếng khóc, đôi mắt đỏ hoe nhưng không dám khóc nữa, chỉ là vẫn nấc lên liên tục.
Nhìn cô khóc thảm thiết như vậy, Hạ Chi Hoài thấy có chút áy náy: "Được rồi, đừng khóc nữa, lát nữa anh dẫn em đi ăn món ngon!"
Oản Oản dụi mặt vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, đau quá…"
Cô bé vẫn luôn thấy đau, đau bụng, đau đầu, khóc xong lại càng đau hơn.
"Đau ở đâu?"
Hạ Chi Hoài bế cô ngồi xuống ghế, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của cô.
Anh nhận lấy khăn giấy từ tay Từ Vị, nhẹ nhàng lau sạch khuôn mặt nhem nhuốc vì nước mắt của cô bé: "Nói anh nghe nào."
"Đau bụng."
Oản Oản kéo áo lên, lộ ra bụng nhỏ trắng nõn, trên đó có một vết bầm tím rất rõ ràng.
Nhìn vết bầm tím sưng đỏ in hình nửa bàn chân, đôi mắt Hạ Chi Hoài bỗng chốc đỏ rực vì tức giận.
"Trời ạ!" Người đại diện bên cạnh không nhịn được mà hét lên, nhìn thấy những vết bầm tím trên bụng và ngực cô bé, nghiến răng nghiến lợi: "Là tên khốn nạn nào làm chuyện này?! Bé con mới bao nhiêu tuổi chứ!"
Cảnh sát trong đồn cũng sững sờ.
Từ lúc bước vào đây, bé Oản Oản chưa từng nhắc đến việc bản thân bị đau.
Cô bé mới ba tuổi hơn, ngoan đến mức khiến người ta đau lòng.
Nhìn vẻ mặt méo mó vì phẫn nộ của người đại diện, Oản Oản có hơi sợ hãi, kéo tay Hạ Chi Hoài đặt lên phía sau đầu mình.
"Đầu... cũng đau nữa."
Hạ Chi Hoài nhẹ nhàng luồn tay vào mái tóc mềm mại của cô bé, chạm vào vết sưng trên đầu, ánh mắt lập tức trở nên sâu thẳm u ám, cơn giận trong lòng gần như bùng nổ.
Oản Oản bị ấn đau đến đỏ cả mắt, tránh khỏi tay anh, ấm ức nói: "Anh ơi, đau quá!"
"Oản Oản, ai làm chuyện này?"
Khi cúi đầu hỏi, Hạ Chi Hoài đã cố gắng che giấu sự lạnh lẽo trong ánh mắt.
Đôi mắt tròn xoe của Oản Oản vẫn còn đọng nước mắt, cô hít hít mũi, chậm rãi kể lại:
"Sáng nay em đói bụng, muốn uống sữa nên tự đi lấy một hộp, nhưng mợ lại giật lấy rồi đưa cho anh họ uống, sau đó còn đá em một cái."
"Em đứng không vững nên bị đập đầu vào bàn. Mợ không cho em ăn sáng nên em lén trốn ra ngoài tìm anh."
"Em không muốn sống cùng họ nữa."
Oản Oản ấm ức nói: "Họ đốt hết ảnh của ba mẹ, còn đưa phòng của em cho người khác, đem quần áo mới và giày đẹp của em cho chị kia mặc..."
Hạ Chi Hoài nghiến răng ken két, lại nhìn bộ quần áo cũ rách trên người cô bé, càng thấy gai mắt.
"Oản Oản đừng sợ, mấy ngày nữa anh sẽ giúp em xử lý bọn họ!"
Hạ Chi Hoài bế cô bé đến chỗ cảnh sát: "Chúng tôi có thể báo án ngay bây giờ không?"
Cảnh sát lập tức gật đầu, nhìn cô bé đáng thương như vậy, bọn họ cũng phẫn nộ không kém.
Cô bé này thực sự quá đáng thương.
Không cần biết là chuyện gì, người lớn sao có thể ra tay với trẻ con được chứ?!Đặc biệt là còn đá vào vùng bụng và ngực, nếu lỡ nội tạng bị tổn thương thì sao đây?!
Ban đầu, Hạ Chi Hoài còn định đón Oản Oản về ở vài ngày, sau đó lại đưa cô bé trở về.
Bây giờ thì... về cái rắm ấy!
Trời lạnh rồi, đến lúc đưa nhà họ Kỳ lên center của bàn thờ rồi!
Dám bắt nạt người nhà họ Đào, lại còn ra tay với một đứa bé ba tuổi, kiếp trước đám người đó chắc chắn là súc sinh đầu thai!
---
Hạ Chi Hoài lập tức bảo người chụp ảnh, lưu lại bằng chứng, chuẩn bị đưa bé đi bệnh viện kiểm tra ngay lập tức.
Bỗng nhiên, Oản Oản kéo tay áo anh: "Anh ơi, có thể đợi một chút không?"
Hạ Chi Hoài ngạc nhiên nhìn cô bé, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt, ánh mắt rụt rè.
Khỉ thật!
Lại muốn xé xác đám chó nhà họ Kỳ rồi!
"Em muốn làm gì?"
Hạ Chi Hoài kéo khẩu trang xuống, giọng nói dịu đi đôi chút.
Oản Oản bò xuống khỏi vòng tay anh, chạy đến bên chú cảnh sát đã đưa cô bé đến đây.
Người đàn ông mặc cảnh phục đen, đường nét gương mặt cương nghị nghiêm túc, trên trán có một vết sẹo mờ nhạt trông như đã lâu năm.
Oản Oản móc ra một chiếc lá xanh biếc từ trong túi áo, đưa cho người đàn ông: "Chú ơi, tặng chú cái này!"
Lăng Hàng cúi đầu nhìn cô bé, ngồi xổm xuống nhận lấy lá đào: "Cảm ơn bé, đây là gì thế?"
"Chú là người tốt, Oản Oản rất thích chú."
"Dù trông chú có hơi dữ, nhưng lại là một cảnh sát rất giỏi và lợi hại, trời sinh khắc chế kẻ xấu."
"Nhưng ngũ hành của chú thuộc Kim, cung mệnh bị tổn thương, gần đây có điềm hung hiểm."
"Chú mang theo lá của Oản Oản bên người, sẽ gặp dữ hóa lành!"
Lăng Hàng hơi nhíu mày, vốn định khuyên cô bé đừng tin vào mê tín phong kiến.
Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh khẽ mỉm cười, cất chiếc lá vào túi: "Chú sẽ giữ nó cẩn thận, cảm ơn nhé!"
Oản Oản nhìn sắc khí giữa chân mày anh còn khá nặng, nhưng cũng biết mình không thể nói quá nhiều.
Dù sao bây giờ cũng chẳng có mấy ai tin vào huyền học.
Nhưng chú Lăng chịu giữ nó bên mình là được rồi, ít nhất cũng có thể tránh khỏi kiếp nạn lần này.
---
Hạ Chi Hoài đứng một bên, mắt chữ O miệng chữ A, cằm suýt nữa rớt xuống đất.
Nhóc con này rốt cuộc đã trải qua những gì vậy?
Bị ngược đãi chưa đủ, giờ còn chạy vào đồn cảnh sát làm trò mê tín nữa sao?
Hạ Chi Hoài áy náy cười với cảnh sát, vội vàng bế Oản Oản rời khỏi đồn.
Đùa à, anh tuyệt đối không muốn ngày mai bị lên hot search với tư thế kỳ quái nào đó đâu!
Oản Oản có lẽ đã quá mệt, vừa lên xe đến bệnh viện đã ngủ thϊếp đi.
Cả ngày hôm nay cô bé đi bộ lang thang, mãi đến tối mới ăn được chút đồ lót dạ, giờ no bụng rồi thì cơn buồn ngủ kéo đến, co người trong lòng Hạ Chi Hoài, mí mắt dính chặt lại, thế nào cũng không mở ra được.
Hạ Chi Hoài dùng áo khoác bọc cô bé lại, liếc nhìn người đại diện ngồi phía trước:
"Anh mau điều tra xem rốt cuộc nhà chú tôi đã xảy ra chuyện gì? Và trong thời gian qua, Oản Oản ở nhà họ Kỳ đã chịu những gì?"
Vẻ mặt người đại diện nghiêm trọng, lập tức cầm điện thoại gọi cho thám tử tư tiến hành điều tra.
---
Trong quá trình kiểm tra ở bệnh viện, Oản Oản tỉnh lại một lần.
Bị bác sĩ ấn vào sau đầu, cô bé đau đến rơm rớm nước mắt, nhưng chỉ dám ôm chặt lấy cánh tay Hạ Chi Hoài mà không khóc thành tiếng.
Anh trai không thích cô khóc, cô sợ bị vứt bỏ, nếu bị vứt bỏ thì thật sự sẽ không còn ai cần cô bé nữa rồi.
Kiểm tra xong, Hạ Chi Hoài cầm tờ phiếu chẩn đoán trên tay, sắc mặt u ám, tối đen như mực.
Chấn động não nhẹ, bầm tím vùng bụng, suy dinh dưỡng…
Càng đọc xuống, mặt anh càng lạnh lẽo.
Nhìn Oản Oản đang ngủ trên giường bệnh, Hạ Chi Hoài chỉ hận không thể đập nát mặt đám chó nhà họ Kỳ!