Tể Tướng Thế Thân Bị Vứt Bỏ Quá Khó Dỗ Dành

Chương 5

Trình tiểu mập này là ai?

Thấy nàng im lặng hồi lâu, Phác Ngọc liền hiểu ý, khẽ nhắc: "Người cùng chơi với nhị tiểu thư là biểu công tử nhà Ngự sử, mới đến kinh đô ba tháng trước, hiện đang học tại Thương Lan thư viện."

"Nhà Ngự sử?" Tạ Lệnh Nghi trợn mắt ngơ ngác.

Phác Ngọc liếc nhìn nàng, trong lòng có chút khó hiểu, nhưng nàng ta chỉ nghĩ rằng Tạ Lệnh Nghi quỳ trong từ đường lâu quá, lại ngủ một giấc, đầu óc còn choáng váng.

"Là Tả đô ngự sử Trương Thế Kính đại nhân."

Thấy Tạ Lệnh Nghi vẫn chưa hiểu, nàng ta lại kiên nhẫn giải thích thêm.

"Chủ sự của hình bộ - Trương Kỳ An đại nhân vừa phá án tham ô ở Dự Châu gần đây, chính là nhi tử của ông ta."

Nếu hỏi vì sao Phác Ngọc ở trong nội viện mà biết chuyện của một chủ sự hình bộ nhỏ bé, tất nhiên là vì trong số một nửa những người đến Thượng thư phủ cầu hôn, có y.

Nói Trương Thế Kính thì nàng không biết, nhưng nhắc đến Trương Kỳ An, Tạ Lệnh Nghi lập tức nhớ ra.

Người này chẳng phải chính là phu quân đã chết vì bệnh lao trong kiếp trước của nàng sao?

Dĩ nhiên, Trình Tích Văn, người đã dùng một chén thuốc đưa nàng về âm phủ, cũng chính là biểu muội của y.

"Vậy... chỉ có một mình Trình tiểu mập thả diều thôi sao?"

"Tên đó có biết muội tan học mà không về nhà sẽ bị phạt không?"

Tạ Lệnh Nghi miệng lẩm nhẩm cái tên ấy, trong đầu mơ hồ như chợt nhớ ra điều gì. Năm ngón tay vô thức bấu chặt cánh tay Tạ Niệm Hợp, gấp gáp muốn xác nhận.

"Không... không biết." Tạ Niệm Hợp ánh mắt né tránh một chút, mãi sau mới đáp.

Tạ Lệnh Nghi đang chìm trong hồi ức, tất nhiên không phát hiện ra những điểm bất thường ấy, lại vội vàng hỏi tiếp.

"Vậy còn có ai khác không?"

Tạ Niệm Hợp bị dáng vẻ khẩn thiết của nàng dọa sợ, nói năng cũng lắp bắp: "Còn có một vị đại ca ca cùng đi."

"Đại ca ca ấy trông như thế nào?"

Tạ Lệnh Nghi siết tay càng lúc càng chặt, khuôn mặt nhỏ của Tạ Niệm Hợp nhăn lại, cô bé cố nhịn đau mà đáp: "Đại ca ca ấy dung mạo thật tuấn tú, chỉ là thân thể không được khỏe, luôn ho khan."

"Đại tỷ tỷ sao lại hỏi nhiều thế, người quen của tỷ à?"

"Không quen."

Tạ Lệnh Nghi mặt không biểu cảm nói không quen, nhưng mắt mở to, nước mắt lặng lẽ rơi xuống, khiến Tạ Niệm Hợp hoảng hốt đến nỗi không kịp lấy khăn tay, cô bé định mở miệng hỏi, nhưng thấy Phác Ngọc phía sau lắc đầu, nên chỉ nhẹ nhàng ôm lấy vai tỷ tỷ.

"Đại tỷ tỷ có phải quỳ lâu quá, đầu gối đau không? Có muốn ăn một viên mứt cho ngọt lòng không?"

"Ừm." Tạ Lệnh Nghi nuốt xuống cơn chua xót nơi cổ họng, úp mặt vào lòng Tạ Niệm Hợp: "Đầu gối thật đau."

Con ngốc này, lại bị lừa rồi!