Ngôi nhà này ở vùng ngoại ô, Thẩm Yến hàng ngày đến công ty sẽ hơi bất tiện, hoa viên Thiên Tân thì lại là nơi anh quen sống.
Nghĩ đến sự quan tâm của Thẩm Yến dành cho mình, Tống Noãn Chi cảm thấy mình không nên lúc nào cũng để anh phải nhượng bộ.
Sau khi suy nghĩ, cô nói: “Hay là chúng ta dùng hoa viên Thiên Tân làm phòng cưới đi. Mấy lúc có ít tiết hoặc cuối tuần, em sẽ đến Hoa Tạ để giúp đỡ, bên đó cách hoa viên Thiên Tân gần hơn. Lúc nào tiết nhiều em sẽ ở lại ký túc xá của trường.”
Hoa Tạ là một xưởng sản xuất hương truyền thống, chủ cửa hàng là bạn thân của Tống Noãn Chi từ thuở nhỏ.
Tống Noãn Chi cũng đã học nghề làm hương truyền thống được vài năm. Lúc người bạn thân nhất của cô mở cửa hàng, cô cũng có góp chút vốn, xem như đồng sở hữu.
Thẩm Yến nhìn thời khóa biểu học kỳ mới của cô, sáng thứ Ba và chiều thứ Năm đều không có tiết, nhưng thời gian còn lại thì kín lịch.
Thời điểm nhiều tiết học, cho dù là biệt thự Mặc Lâm gần trường nhất thì cô cũng không muốn chạy qua chạy lại. Huống hồ cô vẫn đang đi học, cần có không gian để vui chơi và hòa đồng với các bạn cùng lớp.
Thẩm Yến: “Được. Em ở trong trường từ thứ Hai đến thứ Tư, thời gian còn lại thì ở trong thành phố với anh.”
Nghe Thẩm Yến phân công rõ ràng xong, cô mới nhận ra mỗi tuần cô có hơn nửa thời gian là ở chung với Thẩm Yến.
Trước kia Thẩm Yến giúp cô phụ đạo hoặc cùng cô ăn cơm, nhiều nhất là chỉ hai ba tiếng rồi rời đi, cô chưa từng ở cùng Thẩm Yến lâu như vậy.
Tống Noãn Chi cẩn thận lựa chọn từ ngữ: “Vậy, từ giờ trở đi chúng ta sẽ gặp nhau vào mỗi cuối tuần?”
Thẩm Yến nhìn thấu suy nghĩ của cô: “Lúc anh đi công tác, em muốn ở trong trường thì ở.”
Một người đàn ông bận rộn như Thẩm Yến chắc chắn phải đi công tác rất thường xuyên.
Tống Noãn Chi nghĩ như vậy, còn chưa kịp thả lỏng thì đã nghe người đàn ông đối diện nói: “Tóm lại, anh hy vọng chúng ta có một cuộc hôn nhân ổn định và lành mạnh.”
Tống Noãn Chi chớp chớp hàng mi cong dài.
Lời anh vừa nói khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Một cuộc hôn nhân ổn định thì được xem là lành mạnh, hay là cần cả ổn định lẫn lành mạnh?
Nếu là trường hợp trước, cô chỉ cần tránh việc ly hôn.
Nếu là trường hợp sau thì nó cần phải vừa ổn định vừa lành mạnh.
Cái gọi là hôn nhân lành mạnh phải bao gồm mối quan hệ hài hòa giữa vợ chồng...
Tống Noãn Chi liếc nhìn người đàn ông hoàn hảo đối diện, vẻ mặt anh nghiêm nghị, nét mặt sắc sảo, áo sơ mi cài đến tận cúc trên cùng, trông vừa lạnh lùng lại cao quý, vô dục vô cầu, tràn đầy áp bức.
Lúc ở trên giường chẳng lẽ anh cũng mang vẻ mặt nghiêm nghị như vậy sao?
Nhưng trông anh không có ham muốn gì nhiều cả....
Thẩm Yến nhận ra sự mất tập trung của cô: “Em đang nghĩ gì vậy?”
“Không, không có gì.” Tống Noãn Chi nhìn thấy cốc nước trên bàn bèn cầm lên nhấp một ngụm, không dám nhìn vào mắt anh.
Thẩm Yến hỏi cô có muốn bổ sung điều gì không, Tống Noãn Chi lắc đầu nói không có.
Thẩm Yến sợ cô không dám nói là vì sợ anh, im lặng một lúc, anh nói: “Chúng ta giao tiếp với nhau quá ít, thành ra chưa hiểu rõ được nhu cầu của đối phương, đương nhiên cũng thiếu đi sự hiểu biết ngầm. Để tránh sự nghi ngờ lẫn nhau không đáng có trong hôn nhân, sau này chúng ta nên cố gắng trao đổi mong muốn của mình với đối phương hơn. Em có thể trực tiếp nêu ra bất kỳ câu hỏi và ý tưởng nào của mình. Bất kể chúng tốt hay xấu, anh cũng sẽ không tức giận.”
Tống Noãn Chi cảm thấy đề xuất của anh rất tốt.
Cứ dò đoán lẫn nhau sẽ dẫn đến nghi kị, có hỏi có đáp sẽ dễ dàng sống chung hơn.
Cô gật đầu đồng ý: “Được.”
Thẩm Yến: “Vậy vừa rồi em đang nghĩ gì thế?”
Tống Noãn Chi: “... Em thực sự không nghĩ gì cả.”
Thẩm Yến không hỏi thêm nữa, liếc nhìn đồng hồ: “Trễ rồi. Tối nay em ở lại đây đi. Sáng mai anh đưa em đi học sớm.”
Tống Noãn Chi đặt cốc nước đang cầm xuống, đứng dậy như thể vừa nhận được sự tha thứ đặc biệt.
Đi được vài bước, cô chợt nghĩ đến chuyện đêm nay là đêm đầu tiên cô và Thẩm Yến sống chung sau khi đăng ký kết hôn.
An không thường sống ở đây, nhưng tối nay anh đã tắm rửa và mặc quần áo ở nhà, rõ ràng là anh muốn ở lại đây qua đêm.
Nghĩ đến lời Thẩm Yến vừa nói, sau này hai người có gì thì cứ nói ra, tránh để nghi kị lẫn nhau, cô bèn quay lại hỏi thẳng: “Anh...”
Đối diện với đôi mắt đen nhánh u ám của Thẩm Yến, cô vội vàng đổi lời: “Tối nay chúng ta ngủ chung sao?”
Cô cố gắng hết sức để câu hỏi của mình nghe có vẻ bình tĩnh, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hơi cứng đờ của Thẩm Yến, mặt cô lập tức đỏ bừng.
Cô vội vàng giải thích: “Là thế này. Em có thói quen khóa cửa khi đi ngủ, nên lát nữa lên lầu em không biết nên khóa cửa hay để cửa.”
Càng về sau giọng cô càng nhỏ dần.
“Anh vừa bảo em là có chuyện gì thắc mắc thì cứ hỏi....”
Thẩm Yến nhìn vào vành tai vốn trắng muốt giờ đã đỏ ửng lên của cô, nhất thời rơi vào im lặng.
Anh có thể cảm nhận được vợ mình chưa quen ở riêng với anh, ban đầu anh sợ hành động quá nhanh sẽ làm cô sợ, cho nên Thẩm Yến tạm thời không có ý định ngủ chung, không ngờ cô lại chủ động nhắc đến chuyện này.
Nếu cô đã hỏi thành lời, vậy thì xem ra cô có khả năng thích nghi tốt.
Thẩm Yến không nỡ dập tắt sự chủ động hiếm hoi của cô.
Yết hầu của anh khẽ chuyển động, bình tĩnh nói: “Để cửa cho anh.”