Đôi khi Tống Noãn Chi sợ làm phiền Thẩm Yến nên trong suốt một năm cô ít khi qua bên này. Hiện tại cũng là cơ hội hiếm có để cô được nếm thử tài nấu ăn của dì giúp việc ở đây, thế nên cô vô cùng trân trọng.
Thấy Thẩm Yến không nói gì, cô cũng chỉ chuyên tâm thưởng thức đồ ăn.
Chẳng mấy chốc cô đã ăn hết một miếng bánh nhỏ.
Tống Noãn Chi vô cùng hài lòng với bữa đồ ngọt này, khóe miệng cong lên, đôi mắt xinh đẹp vô thức nheo lại.
Cô vừa đặt thìa xuống thì Thẩm Yến hỏi cô: “Em muốn tổ chức hôn lễ như thế nào?”
Tống Noãn Chi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn sang.
Thẩm Yến để ý thấy trên khóe miệng cô dính chút sô cô la trắng, anh rút khăn giấy đưa cho cô, sau đó dùng ngón trỏ chỉ vào khóe miệng của mình để nhắc nhở cô.
Tống Noãn Chi có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn vội vàng cảm ơn rồi cầm lấy lau miệng.
Thật ra cô chưa từng nghĩ đến chuyện hôn lễ, nhưng bây giờ nghe Thẩm Yến hỏi đến, cô lại lần nữa có cảm nhận rõ ràng rằng hai người họ đã thật sự kết hôn.
Chứ không phải trò chơi mà trẻ em thường chơi.
Cô nghĩ đến ảnh hưởng của Thẩm Yến ở đại học Lan Thành, ngoài ra cũng có rất nhiều bạn học đang bàn tán về cô và Yến Lãng. Mặc dù cô cố gắng tỏ ra không quan tâm, nhưng vẫn cảm thấy ngượng ngùng vì ánh mắt cố ý hay vô tình của mọi người.
Vốn dĩ chuyện này có thể trôi qua rất nhanh, nhưng nếu lúc này cô nhắc đến chuyện liên quan tới Thẩm Yến thì chủ đề về cô sẽ không bao giờ kết thúc.
Tống Noãn Chi không thích cảm giác trở thành trung tâm của sự chú ý, bất kể là ánh mắt thương hại hay ghen tị đều khiến người ta khó chịu.
Nếu đã nhắc đến chuyện này, Tống Noãn Chi cũng thử đưa ra một yêu cầu: “Em hy vọng hôn lễ sẽ tổ chức đơn giản thôi, chỉ có người thân và bạn bè của chúng ta chứng kiến.”
“Được.” Thẩm Yến đồng ý ngay, “Anh sẽ cho người chuẩn bị trước. Sau khi chúng ta gặp giáo sư Chu và giáo sư Lý, nếu họ có đề xuất nào khác, chúng ta sẽ thảo luận lại.”
Tống Noãn Chi đáp lời, trong lòng thầm lẩm bẩm.
Hồi trước anh cứ trách cô gọi anh là chú, bây giờ nhắc tới ông bà ngoại cô anh cũng cung kính gọi họ là giáo sư đó thôi.
Điều này chứng tỏ ngay cả Thẩm Yến luôn cứng rắn như bàn thạch cũng chưa thể thích nghi được với việc hai người họ đã đăng ký kết hôn chớp nhoáng.
Nghĩ đến đây, Tống Noãn Chi cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Thẩm Yến dựa lưng vào ghế sofa, đôi chân dài bắt chéo.
Tống Noãn Chi dời mắt nhìn theo, thấy khi anh di chuyển ống quần bên chân phải của anh cũng nhích lên, để lộ nửa mắt cá chân nhô ra, nửa mắt cá chân còn lại cũng bị ống quần che khuất, trông vừa bí ẩn vừa gợi cảm.
Anh thực sự rất đẹp trai, ngay cả mắt cá chân cũng có màu trắng lạnh giống như một khối ngọc bích được chạm khắc tinh xảo.
Đặc biệt dưới ánh sáng từ trên cao, nó còn trắng đến mức chói mắt.
“Vậy chúng ta nói chuyện sau khi kết hôn.”
Giọng nói trầm trầm của người đàn ông đánh thức Tống Noãn Chi đang mất tập trung, cô nhận ra mình đang nhìn cái gì, mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Cô gần như không trang điểm, nên Thẩm Yến có thể dễ dàng nhìn thấy sự thay đổi về màu da trên má cô.
Cứ tưởng cô ngại ngùng khi nhắc đến chuyện hôn nhân, Thẩm Yến bèn nói: “Nếu cả hai chúng ta đều tự nguyện đăng ký kết hôn, vậy thì hôn nhân không chỉ là một thủ tục đơn giản. Cần phải nói rõ trước về cách ứng xử với nhau sau khi kết hôn, cả cách điều tiết mối quan hệ giữa vợ chồng như thế nào cho hợp lý.”
Tống Noãn Chi vội vàng sắp xếp lại cảm xúc.
Chính cô là người cầu hôn Thẩm Yến, cho nên anh cũng có yêu cầu riêng đối với cuộc hôn nhân này.
Tống Noãn Chi thành khẩn hỏi: “Anh cần em làm gì ạ?”
Thẩm Yến đang định mở miệng thì lại thở dài nói: “Noãn Chi, trước tiên em cố gắng đừng dùng kính ngữ với anh nữa. Như vậy chẳng khác nào ông chủ với cấp dưới cả.”
Tống Noãn Chi thoáng sửng sốt. Nếu Thẩm Yến không nhắc tới, cô cũng sẽ không phát hiện ra mình dùng kính ngữ với anh.
Lúc đầu cô dùng kính ngữ để xưng hô với anh là bởi vì khí chất trên người anh quá mạnh mẽ, ngoài ra anh còn giúp đỡ cô rất nhiều.
Tống Noãn Chi rất kính trọng và biết ơn anh.
Hơn nữa hình tượng của anh vô cùng đoan chính và uy nghiêm, khiến Tống Noãn Chi cảm thấy dùng kính ngữ với anh cũng là chuyện bình thường.
Về sau đã trở thành thói quen tự nhiên.
Nhưng giữa vợ chồng với nhau, cứ dùng kính ngữ qua lại thì quả thật hơi kỳ.
“Sau này em sẽ chú ý.” Tống Noãn Chi khiêm tốn chấp nhận lời đề nghị.
Nhìn thấy thái độ tích cực của cô, vẻ mặt Thẩm Yến cũng dịu đi: “Hoa viên Thiên Tân và biệt thự Mặc Lâm đều là nhà anh thường ở, nhưng biệt thự Mặc Lâm gần trường đại học Lan Thành hơn, chúng ta dùng nơi này làm phòng cưới nhé?”
Quyết định của Thẩm Yến hiển nhiên là dựa vào cô.