Chết Thảm Tam Thế, Nữ Xứng Bãi Lạn Sau Bọn Họ Đều Luống Cuống

Chương 14

Nàng muốn để cho tiểu sư đệ đáng thương này một chút thời gian thích nghi, hơn nữa hôm nay nàng đã tiêu hao không ít linh lực để chữa thương cho hắn, đâu thể để mình kiệt sức được.

Dung Uyên đứng ở cửa phòng, bóng dáng gầy gò gần như hòa vào màn đêm. Hắn chậm rãi cởi giày, đôi chân trần nhẹ nhàng bước lên thảm, sau đó cẩn thận ngồi xuống giường. Cảm nhận sự mềm mại từ đệm chăn, hắn vẫn không thể tin được đây là thật.

Suốt hơn hai trăm năm sống trên đời, đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với hắn như vậy.

Đúng vậy, Dung Uyên là một con rồng. Một con rồng duy nhất còn sót lại trên thế gian này.

Từ sau trận đại chiến kháng ma hàng ngàn năm trước, Thượng Cổ Thần Thú - Long tộc đã hoàn toàn bị diệt. Toàn tộc chỉ còn lại duy nhất một quả trứng rồng.

Long tộc khi sinh ra đều sẽ được cha mẹ truyền thừa ký ức gia tộc cùng bí pháp tu luyện. Nhưng năm đó, vì bảo vệ thương sinh thiên hạ, toàn bộ Long tộc đã hy sinh trong chiến tranh. Cha mẹ hắn biết mình không thể đợi đến ngày con chào đời, liền phong ấn truyền thừa vào một viên ngọc. Nhưng đáng tiếc, trước khi hắn kịp sinh ra, viên ngọc đã vỡ thành vô số mảnh, rơi rải rác khắp thế gian.

Không có cha mẹ uẩn dưỡng, hắn chỉ có thể hấp thu linh khí đất trời để tồn tại. Mãi đến hơn hai trăm năm trước, hắn mới phá xác chào đời.

Thân thể rồng là chí bảo thiên hạ. Phàm nhân ăn thịt rồng có thể kéo dài tuổi thọ, tu sĩ uống máu rồng có thể đại tăng linh lực, yêu tộc nuốt long đan có thể sở hữu sức mạnh của loài rồng.

Trước khi chết, cha mẹ đã căn dặn hắn rằng: từ nay về sau, thế gian không còn Long tộc bảo hộ nữa, hắn tuyệt đối không được để lộ thân phận, nếu không sẽ rước họa sát thân.

Vậy nên, ngay từ khi sinh ra, hắn đã phải ẩn mình trong núi sâu rừng thẳm, mãi đến mười mấy năm trước mới hóa thành hình người.

Hắn dùng pháp thuật che đi mái tóc bạch ngân cùng đôi mắt lục thẫm, giả dạng làm nhân tộc, lang bạt khắp thế gian tìm kiếm những mảnh vỡ truyền thừa bị thất lạc.

Một năm trước, hắn cảm nhận được khí tức của truyền thừa xuất hiện trong Huyền Lăng Tông, liền quyết định tìm cách trà trộn vào. Vì thế, hắn tham gia kiểm tra linh căn trong kỳ nhập môn đại hội.

Nhưng thể chất rồng và con người vốn khác biệt, hắn đương nhiên không có linh căn. Kết quả, sau khi bị phát hiện không có linh căn, hắn chỉ có thể ở lại tông môn với thân phận tạp dịch, ngày ngày làm những công việc nặng nhọc và dơ bẩn nhất.

Dung Uyên cúi đầu nhìn đôi tay đầy vết chai cùng thân hình gầy trơ cả xương của mình. Thế gian này vốn không thiếu kẻ mạnh hϊếp kẻ yếu. Trong mắt người khác, hắn chỉ là một phàm nhân không có linh căn, lại trầm mặc ít lời, lúc nào cũng lẻ loi một mình. Vì không muốn bại lộ thân phận, hắn đành nhẫn nhịn, nhưng cũng vì thế mà trở thành đối tượng bị ức hϊếp nhiều nhất ở tạp dịch phong.

Bọn họ thấy hắn dễ bị bắt nạt nên mọi việc nặng nhọc, bẩn thỉu nhất đều đẩy sang cho hắn. Đến bữa thì không cho ăn no, tiền công cũng bị cướp mất để bọn họ đem ra ngoài tiêu xài. Chấp sự nhận hối lộ cũng chỉ làm ngơ, chẳng ai coi một tên tạp dịch hèn mọn như hắn là con người.