Vừa chạm đầu lưỡi, hương vị đậm đà liền tan ra, mềm mại thơm ngon đến khó tin.
Từ khi có ký ức đến nay, hắn chưa từng ăn qua thứ gì ngon như vậy. Khi còn ở tạp dịch phong, hắn chỉ có thể ăn cơm thừa của các sư huynh đệ. Có khi, ngay cả cơm thừa cũng không đến lượt hắn.
Nhìn Dung Uyên lần này ngoan ngoãn ăn cơm, Tô Linh không nhịn được vươn tay xoa đầu hắn, cười tươi:
“Sư đệ thật ngoan~”
Dung Uyên theo bản năng cúi thấp đầu, muốn tránh né, sợ trên người mình quá bẩn làm dơ tay sư tỷ. Nhưng rồi, hắn chợt nhớ ra—bây giờ hắn đã sạch sẽ rồi.
Tô Linh nhìn ra sự câu nệ và căng thẳng của Dung Uyên, lo hắn ngại ngùng nên không dám tự gắp thức ăn. Vì thế, nàng liền tiếp tục không ngừng bỏ thức ăn vào bát hắn, đến khi hắn thật sự không thể ăn thêm được nữa.
“Sư tỷ, ta… ta ăn không nổi nữa.” Dung Uyên nhìn bàn ăn vẫn còn đầy ắp mỹ thực, không nhịn được lên tiếng.
Đều do hắn quá yếu, sư tỷ cố ý gọi nhiều món như vậy, vậy mà hắn lại ăn không hết, lãng phí quá nhiều đồ ăn ngon…
Thấy vẻ mặt tự trách của hắn, Tô Linh liền đoán ngay ra suy nghĩ trong lòng đối phương.
Ai nha nha, tiểu sư đệ đáng thương này quả thật đáng yêu hơn nhiều so với mấy con chó thối năm xưa!
Nàng dịu dàng cười, vỗ vai hắn:
“Không sao cả, đợi sư đệ dưỡng thân thể cho tốt, lần sau có thể ăn được nhiều hơn.”
Ánh mắt Dung Uyên khẽ dao động.
Lần sau…?
Sư tỷ nói… còn có lần sau?
---
Khi hai người rời khỏi Thực Hương Các, trời đã tối.
Tô Linh muốn để Dung Uyên sớm nghỉ ngơi nên trực tiếp đưa hắn về tiểu viện của mình.
Trong viện có một gian phòng trống mà nàng đã tự tay sắp xếp lại để dành riêng cho hắn. Những đồ vật mua được dưới chân núi hôm nay, rốt cuộc cũng có thể đem ra sử dụng.
Toàn bộ nhẫn trữ vật của Tô Linh đều là những thứ nàng mua cho Dung Uyên. Lúc này, nàng lấy từng món ra, bắt đầu dùng pháp lực bài trí căn phòng.
Chỉ trong chốc lát, một gian phòng ấm áp, thoải mái đã hoàn toàn thay đổi diện mạo.
Giường đệm mềm mại, đồ nội thất đầy đủ, quần áo mới được xếp gọn gàng trong tủ. Trên sàn trải một lớp thảm lông xù ấm áp, trên bàn đặt một trản linh đăng phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Kế bên còn có một bình hoa cắm đầy cành đào, ánh đèn ấm áp càng làm sắc hồng của hoa đào thêm kiều diễm.
Tô Linh đứng giữa phòng, khoanh tay, vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình.
“Thế nào?”
Dung Uyên nhìn căn phòng trước mắt, không dám tin đây là nơi mà sư tỷ đã chuẩn bị cho hắn.
Hắn vốn nghĩ rằng mình chỉ cần có một góc nhỏ che gió che tuyết là đủ rồi.
"Sao lại không nói gì? Sư đệ không thích cách sư tỷ sắp xếp phòng à?"
Lão nghệ nhân Tô Linh vừa nói vừa bày ra vẻ mặt tủi thân.
Nhìn bộ dáng đáng thương kia, Dung Uyên bỗng luống cuống. Căn phòng này tốt như vậy, sao hắn có thể không thích? Hắn thích lắm chứ!
"Sư đệ thích!"
Thấy chiêu này lại có tác dụng, Tô Linh lập tức nở nụ cười.
"Thích là tốt rồi! Trời cũng tối rồi, sư tỷ đi ngủ trước đây, ngày mai gặp nhé ~"
Nói rồi, nàng xoa đầu Dung Uyên vẫn còn ngơ ngác đứng đó, tiện tay châm lư hương trong phòng, để khói hương an thần lan tỏa khắp nơi. Duỗi người ngáp một cái, nàng thong thả rời đi.