Chết Thảm Tam Thế, Nữ Xứng Bãi Lạn Sau Bọn Họ Đều Luống Cuống

Chương 5

"Đệ tử tuyệt đối không hối hận."

Tô Linh dứt khoát đáp, ánh mắt kiên định.

Hối hận?

Nghĩ đến việc sau khi giải trừ hôn ước, nàng sẽ không còn dính dáng gì đến đám nam chính si tình não tàn, trong lòng Tô Linh cảm thấy nhẹ nhõm đến mức muốn cười ra tiếng!

Dựa vào ký ức ba kiếp trước, chỉ cần nàng tùy tiện tu luyện một chút, cũng có thể dễ dàng đạt đến Hóa Thần kỳ. Chưa kể tông chủ – cái đùi vàng siêu cấp này vẫn đang chờ nàng ôm!

Cứ thế nằm lười mà tu luyện, không thơm sao?

"Rắc!"

Huyền Thanh Tử vung tay, một đạo linh lực đánh vào ngọc bài đính hôn trên tay Tô Linh.

Ngọc bài lập tức vỡ làm đôi.

Nhìn hai nửa ngọc bài rơi xuống lòng bàn tay, Tô Linh cảm thấy cả người nhẹ bẫng.

Ông trời ơi, cuối cùng nàng cũng được giải thoát rồi!!!

Huyền Thanh Tử trầm ngâm một lát, sau đó chậm rãi nói:

"Mấy năm qua, ngươi chỉ mải xoay quanh Hàn Quang sư huynh của ngươi, khiến tu vi mãi dậm chân ở Trúc Cơ kỳ. Mặc dù ngươi có song linh căn Thủy – Hỏa, tu luyện vốn đã khó khăn, nhưng ta cũng không đặt kỳ vọng quá cao ở ngươi. Giờ hôn ước đã giải, tình duyên cũng đã cắt đứt, ngươi nên thu tâm mà tu luyện đi."

Nhìn tông chủ nghiêm túc khuyên bảo mình, Tô Linh không khỏi nhớ đến mối nhân duyên giữa ông và nguyên chủ.

Năm xưa, khi Huyền Thanh Tử còn là một đệ tử bình thường, trong lúc lịch luyện dưới nhân gian, ông từng nhận được ân huệ lớn từ tổ tiên của Tô Linh.

Về sau, khi ông trở thành tông chủ Huyền Lăng Tông và muốn báo đáp đại ân năm đó, ông phát hiện hậu nhân duy nhất của ân nhân chỉ còn lại một mình Tô Linh.

Nguyên chủ Tô Linh sở hữu song linh căn Thủy – Hỏa, tu luyện vô cùng gian nan.

Nhưng khi Huyền Thanh Tử biết chuyện, ông không chút do dự, đích thân đưa nàng về tông môn, bất chấp sự phản đối của các trưởng lão, còn thu nàng làm thân truyền đệ tử.

Với tư chất linh căn của nguyên chủ, bình thường ngay cả tư cách làm nội môn đệ tử cũng không có.

Vậy mà Huyền Thanh Tử lại thu nàng làm đệ tử thân truyền duy nhất, đủ thấy ông sủng ái nàng đến mức nào.

Nhưng cũng chính vì sự sủng ái này mà từ nhỏ nguyên chủ đã ngang ngược trong Huyền Lăng Tông, hống hách không ai bì kịp.

Dựa vào sự thiên vị của tông chủ, nàng không ít lần bắt nạt An Như Yên.

Các đệ tử trong tông môn đều e dè nàng, chỉ có một số trưởng lão cùng khí vận chi tử là không sợ nàng.

Trong ký ức của nguyên chủ, không ít lần nàng bị nam chính và các nam phụ "dạy dỗ".

Nhưng xét cho cùng, tất cả cũng chỉ bởi nguyên chủ được nuông chiều quá mức, dẫn đến tính tình vụng về, hoàn toàn không có tâm cơ.

An Như Yên chỉ cần dùng chút thủ đoạn là có thể nhiều lần gài bẫy nàng, biến nàng thành công cụ giúp cô ta tạo dựng hình tượng chính nghĩa.