Con Đường Vượt Qua Trầm Cảm

Chương 9

Liên Tinh Dạ ngồi xuống chỗ của mình, một cảm giác an toàn hoàn toàn mới bao trùm lấy cậu, cậu thở phào một hơi thật dài, theo bản năng lấy vở sửa lỗi toán ra, bắt đầu ôn tập môn toán cho buổi chiều.

Thần kinh của cậu lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng, dây thần kinh não giống như dây đàn sắp đứt, bị kéo qua kéo lại, run rẩy, dường như giây tiếp theo sẽ đứt phựt, nhưng vẫn cố gắng gồng lên, bởi vì cậu còn có việc chưa làm xong, cậu còn có bài tập, còn phải ôn tập, còn quá nhiều nhiệm vụ chưa hoàn thành.

Cậu không có thời gian nghỉ ngơi, dù mệt đến mức muốn nôn, tròng mắt đau đến mức sắp nổ tung, cậu cũng không cho phép mình nghỉ ngơi, ngay cả khi thỉnh thoảng đầu óc trống rỗng một giây cũng khiến cậu nảy sinh cảm giác tội lỗi gần như bệnh hoạn. Tội lỗi nhiều rồi, tự trách mình trở thành một loại bản năng, thi không tốt, trách mình, hôm nay tinh thần không tốt, trách mình, viết sai một chữ trong vở bài tập, trách mình, cuối cùng, ngay cả không cẩn thận làm rơi một hạt cơm lên bàn, cậu cũng hận không thể lấy dao đâm chết mình.

Liên Tinh Dạ chìm đắm trong nỗi đau khổ của việc khó khăn hấp thụ kiến thức, cậu hoàn toàn không nhận ra, có một người từ lúc thi đã luôn quan sát cậu.

Lâu Chiếu Lâm cảm thấy rất hoang đường, kiếp trước anh yêu thầm Liên Tinh Dạ ba năm, trong vô số khoảnh khắc mà chính anh cũng không nhận ra, ánh mắt của anh đã hoàn toàn thuộc về Liên Tinh Dạ. Thế nhưng anh lại không hề phát hiện ra, người mình thích khác biệt với những người khác đến mức nào.

Bộ đồng phục tay dài mặc trên người không bao giờ cởi ra, sự im lặng vĩnh cửu và tĩnh lặng, cùng quầng thâm mắt lâu ngày không tan dưới đáy mắt, đuôi mắt và chóp mũi luôn ửng đỏ, con ngươi và cơ thể luôn run rẩy.

Nhiều chi tiết như vậy, làm sao anh có thể bỏ qua như thế? Anh quả nhiên là chấn bé đù.

"Liên Tinh Dạ, ra ăn cơm." Từ Khải Phương vẫy tay với Liên Tinh Dạ từ ngoài cửa sổ.

Liên Tinh Dạ đặt bút xuống, đi ra ngoài, nhận lấy cơm của Từ Khải Phương trên lan can ban công.

Từ Khải Phương hỏi: "Kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12, cảm thấy thế nào? Có khó không?"

"Cũng tạm ạ."

"Bài kiểm tra chung đầu tiên của năm học chắc chắn sẽ khó hơn, đừng vì mới khai giảng mà lơ là, sáng nay vừa thi ngữ văn, đề bài văn là gì?"

"Lịch cửu di tân*."

*Thành ngữ này thường được dùng để miêu tả những thứ có giá trị vượt thời gian, không bị cũ đi hay phai mờ theo năm tháng, mà ngược lại, càng trải qua thử thách của thời gian, càng trở nên mới mẻ, bền vững và có giá trị hơn.

"Tốt, rất thích hợp để viết nghị luận, về nhà mẹ sẽ tìm cho con một số tài liệu về vấn đề này, xem lại bài văn của mình, ôn tập thật tốt cho bài kiểm tra toán buổi chiều, tiếp tục cố gắng."

"Vâng."

Liên Tinh Dạ giống như một người máy, trả lời từng câu hỏi của Từ Khải Phương một cách cứng nhắc.

Từ Khải Phương là giáo viên của trường trung học số 2, bà tuân theo nguyên tắc đồ ăn ở căng tin trường chắc chắn không bổ dưỡng và vệ sinh bằng đồ ăn tự nấu. Dù làm giáo viên đã rất vất vả, bà vẫn nấu cơm trưa và cơm tối ở căng tin khu tập thể giáo viên mỗi ngày rồi mang đến.

Liên Tinh Dạ không muốn mẹ làm vậy, quá mệt mỏi, và căn tin trường học không tệ như mẹ nói, hơn nữa làm vậy sẽ khiến cậu trông rất yếu đuối. Mỗi lần các bạn trong lớp nhìn thấy mẹ cậu vất vả mang hộp giữ nhiệt đến tìm cậu, Liên Tinh Dạ đều cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu không khuyên được mẹ, chỉ có thể tranh thủ lúc các bạn không có mặt, ăn cơm nhanh nhất có thể.

Cậu cực kỳ sợ hãi khi gặp các bạn cùng lớp, mỗi lần ăn cơm đều nơm nớp lo sợ, không biết từ khi nào, cậu dần dần không nếm được mùi vị của thức ăn nữa.

Cảm giác nhai như nhai sáp rất khó chịu, Liên Tinh Dạ ép mình ăn một nửa, có chút không chịu nổi nữa, khẽ nói: "Mẹ, con không ăn được nữa."

Từ Khải Phương không hài lòng: "Mới ăn được mấy miếng đã không ăn được nữa? Lớn thế này rồi còn kén ăn?"

Liên Tinh Dạ cố nén cảm giác buồn nôn trong cổ họng, nói: "Không phải kén ăn, chỉ là không muốn ăn nữa."

"Còn nhiều như vậy chưa ăn hết mà đã không muốn ăn nữa rồi? Lúc nhỏ mẹ đã dạy con thế nào? Không phải là dạy con phải trân trọng lương thực sao? Trẻ em ở vùng chiến loạn thậm chí còn không có cơm ăn, con lại vì không muốn ăn mà chà đạp tấm lòng của mẹ, con có biết mẹ vất vả làm cơm cho con mỗi ngày vất vả đến mức nào không? Có lương tâm không?"

Thái dương của Liên Tinh Dạ lại bắt đầu giật giật, trong dạ dày cũng có chút khó chịu, cậu rất muốn nói "Con đã bảo mẹ đừng mang cơm đến rồi mà? Là mẹ tự ý làm." nhưng cậu không muốn cãi nhau với mẹ ở trường, cuối cùng chỉ nói: "Xin lỗi, con ăn."