Cuối cùng, Liên Tinh Dạ, bất chấp ánh mắt như lửa đốt của một bạn học nào đó ngoài cửa sổ, run rẩy đặt dấu chấm câu cuối cùng ngay khi tiếng chuông reo lên.
Miễn cưỡng coi như là viết xong.
Liên Tinh Dạ loạng choạng đứng dậy, thu dọn hộp bút và giấy nháp, rồi như một giọt nước hòa vào biển cả, lặng lẽ trôi ra khỏi lớp học theo dòng người ồn ào.
Lâu Chiếu Lâm bị dòng người chen lấn vào sát tường, các bạn học đi ngang qua tò mò nhìn cậu, còn bàn tán về "chiến tích" của cậu trong phòng thi, Lâu Chiếu Lâm cũng không để ý, vừa thấy Liên Tinh Dạ đi ra, vội vàng bám theo như một cái đuôi nhỏ, đi theo cậu về phía lớp học.
Trên đường, Ngô Hướng Hiểu từ phòng thi bên cạnh chạy ra, khoác vai Lâu Chiếu Lâm, ghé đầu lại gần: "Nhanh nhanh, học thần cứu tớ, câu trắc nghiệm đầu tiên của bài văn cổ rốt cuộc chọn cái nào?"
"Không biết." Lâu Chiếu Lâm đẩy cái đầu vướng víu ra, mắt không chớp nhìn chằm chằm Liên Tinh Dạ phía trước.
"Cậu đừng qua loa với tớ chứ, mới thi xong mà, sao có thể không biết?"
Lâu Chiếu Lâm nghĩ thầm mình vừa xuyên từ một năm sau về, cúi đầu nhìn bài thi đã làm xong, đều là kiếp trước mình từng làm, anh còn chưa kịp nhìn qua đề đã đi nhìn Liên Tinh Dạ, làm sao có thể biết được.
Ngô Hướng Hiểu quấn lấy một hồi lâu mà không thấy Lâu Chiếu Lâm có phản ứng gì, không nhịn được nhìn theo ánh mắt của Lâu Chiếu Lâm: "Cậu nhìn gì vậy?"
"Nhìn chị dâu của cậu."
"Chị dâu của tớ..." Ngô Hướng Hiểu bị sặc nước bọt: "Khụ khụ khụ, cái quỷ gì vậy? Cậu thích người ta từ khi nào? Sao tớ không biết?"
Lâu Chiếu Lâm nhíu mày: "Nói chuyện kiểu gì vậy? Cái gì gọi là tôi thích người ta, trước đây tớ thích ma chắc?"
Ngô Hướng Hiểu khoa chân múa tay: "Không phải, chẳng phải cậu thề sẽ sống cả đời với vật lý sao? Sao đột nhiên thay đổi giới tính rồi?"
"Mẹ nó." Lâu Chiếu Lâm suýt cắn phải lưỡi: "Thảo nào cậu thi ngữ văn không tốt, cái đó gọi là thay đổi tính cách, đồ ngu."
Ngô Hướng Hiểu cả người dựa vào Lâu Chiếu Lâm, anh em tốt hiếm khi rung động, cậu ta tò mò muốn chết: "Rốt cuộc cậu đang nhìn ai vậy? Phía trước có ai đâu?"
***
Liên Tinh Dạ hoàn toàn không hay biết gì về những gì xảy ra phía sau, đầu cậu đau như búa bổ, tim đập thình thịch từng hồi, căn bản không rảnh bận tâm đến xung quanh.
Bầu không khí căng thẳng của phòng thi dần tan biến theo dư âm của tiếng chuông tan học, thay vào đó, là sự cô đơn và buồn bã đến một cách kỳ lạ.
Lưng cậu hoàn toàn ướt đẫm mồ hôi, nhưng mặt lại nóng bừng, tay vẫn không ngừng run rẩy. Liên Tinh Dạ đành phải đút tay vào túi quần, đây là cơ chế tự bảo vệ của cậu, nhưng một số nam sinh trong lớp dường như không thích cậu như vậy, cho rằng cậu đang làm màu.
Liên Tinh Dạ bất lực không giải thích được, là bất lực về mặt thể chất.
Cậu đã không còn sức lực từ lâu rồi, hai chân cậu mềm nhũn như sợi mì ướt, mỗi bước đi đều như đang bay, dường như cậu đã không còn là người nữa, mà là một bóng ma, ngay cả ánh mắt cũng phiêu hốt không có tiêu cự, nhìn kỹ, còn có thể phát hiện ra con ngươi đen láy của cậu run rẩy nhẹ nhàng dưới hàng mi dài, dường như bất kỳ một tiếng động nhỏ nào xung quanh cũng có thể làm cậu giật mình.
Mỗi bạn học bên cạnh đều gần cậu trong gang tấc, vai chạm vai, cánh tay sượt qua cánh tay cậu. Cậu không chắc các bạn học bên cạnh có thể phát hiện ra sự khác thường của cậu không? Bọn họ chen chúc nhau thân mật như vậy, điều này khiến Liên Tinh Dạ cảm thấy an toàn, dường như cậu cũng là một thành viên trong số họ, nhưng đồng thời cũng khiến cậu sợ hãi. Cậu cảm thấy mình giống như một con quái vật ngụy trang trong những người bình thường, bất cứ lúc nào cũng có thể bị lột da, để lộ mặt xấu xí dưới ánh mặt trời.
***
Ngô Hướng Hiểu nghển cổ nhìn xung quanh, xuýt xoa một tiếng: "Cái gì mà Liên Tinh Dạ, sao mùa hè nóng nực như vậy còn mặc áo dài tay, chẳng lẽ sợ bị đen da? Sao lại ẻo lả thế, nói không chừng, mặc áo dài tay còn dễ giấu phao... Á!"
Lâu Chiếu Lâm đột nhiên đấm một cú vào bụng Ngô Hướng Hiểu.
Ngô Hướng Hiểu ôm bụng nhe răng trợn mắt: "Đệch! Lâu Chiếu Lâm cậu bị thần kinh à! Tự dưng đánh tớ làm gì?"
Lâu Chiếu Lâm lạnh lùng nói: "Mọc cái mồm ở dưới à? Sao toàn mùi bố đời thế?"
"? " Ngô Hướng Hiểu nói, "Cậu tự dưng phát điên cái gì? Tớ nói gì cậu à?"
Lâu Chiếu Lâm thấy Liên Tinh Dạ đã vào lớp, không muốn nói chuyện với tên ngu ngốc này, đi theo về chỗ ngồi.
Ngô Hướng Hiểu ngồi bàn trên Lâu Chiếu Lâm, quay đầu lại, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn sắc mặt không tốt lắm của Lâu Chiếu Lâm, cũng không muốn tự chuốc lấy phiền, bĩu môi, lẩm bẩm "Đồ thần kinh", cầm thẻ cơm đi ăn cơm.