Ngay cả Hứa Quy Cố cũng sững sờ.
Anh khựng lại, rồi dùng thêm lực, cố gắng "nhận lấy" cúp và giấy chứng nhận… Vẫn không lấy được.
Cô bé nhìn nhỏ nhắn gầy gò như vậy, vậy mà sức lực lại khá lớn.
Người dẫn chương trình dùng hết sức bình sinh nháy mắt ra hiệu cho Ứng Chức, nhưng Ứng Chức cứ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Hứa Quy Cố.
Trong mắt Hứa Quy Cố thoáng có vài phần bất đắc dĩ và thiếu kiên nhẫn.
Nếu là bình thường, anh cũng không ngại tốn thời gian ở đây, nhưng lát nữa anh còn có việc gấp, bây giờ chỉ muốn nhận giải rồi đi, thật sự không có tâm trạng đứng đây ‘nhổ củ’ cải với cô gái này.
Hứa Quy Cố dùng tám phần lực.
CPU trong đầu Ứng Chức đã sắp cháy rồi, quạt tản nhiệt hoạt động ầm ầm cũng không ăn thua, dù sao cũng không thể bằng sức lực của con trai, bị thiếu niên đối diện kéo một cái như vậy, Ứng Chức theo bản năng lại dùng sức giữ lấy cái cúp.
Cả người bị kéo về phía trước một bước, đôi giày cao gót dưới chân cô không vừa lắm, Ứng Chức lảo đảo ngã về trước, cô khẽ la lên theo phản xạ.
Người đối diện nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cô, Ứng Chức vừa định thần lại, liền phát hiện… Mình suýt chút nữa nhào vào lòng thiếu niên.
Thiếu niên có dung mạo xuất chúng khóe mắt ẩn chứa nụ cười không mấy chân thành, ý tứ lười biếng hờ hững càng thêm rõ ràng.
Anh đỡ hờ Ứng Chức, đợi cô gái đứng vững rồi nhận lấy cúp và giấy chứng nhận, sau đó không thèm nhìn lại Ứng Chức.
CPU của Ứng Chức triệt để cháy rụi.
Dưới sân khấu vang lên tiếng ồn ào, tất cả đều đang bàn tán về trò hề đột ngột này, người dẫn chương trình phản ứng lại nhanh chóng, nháy mắt ra hiệu cho Ứng Chức đi xuống.
Đầu óc Ứng Chức quay cuồng không nhận ra khóe mắt sắp chuột rút của người dẫn chương trình, nhưng cũng mơ hồ ý thức được mình nên đi rồi.
Chỉ là còn chưa kịp nhấc chân, cô liền nghe thấy giọng nói rất thấp của chàng trai trước mặt, âm cuối đều mang theo vẻ mệt mỏi lười biếng: "Chân cô ấy bị trẹo rồi."
Người dẫn chương trình: "Hả?"
Nhận ra Hứa Quy Cố đang nói về Ứng Chức, người dẫn chương trình cúi đầu nhìn xuống. Quả nhiên, mắt cá chân của cô gái đỏ ửng một mảng, xuyên qua lớp tất da chân cũng thấy được màu sắc.thấy rõ mắc cá chân có phần hơi nhô ra.
Người dẫn chương trình cố gắng load lại dòng suy nghĩ, đế giày chỉ ba phân kia mà cũng được coi là giày cao gót sao?
Nhưng bây giờ không phải lúc để thảo luận vấn đề này, người dẫn chương trình liếc nhìn nhân viên công tác, Triệu Doanh xông lên, nhanh như bay cưỡng ép đỡ Ứng Chức rời đi.
Trước khi xuống sân khấu, không biết vì sao Ứng Chức lại quay đầu nhìn người đàn ông... đứng bên cạnh người dẫn chương trình kia.
Cô cũng không nói rõ được.
Giống như vừa gặp cô đã có cảm tình rồi.
Cô để ý, khi anh đang cầm micro phát biểu cảm nghĩ khi nhận giải, nói chậm rãi, giọng điệu không có gì dao động, dáng đứng không thẳng lắm, khom lưng, có vẻ hơi tùy tiện… Nhưng lại khiến trái tim cô rung động.
Anh tên là: Hứa Quy Cố.
…
Ngồi ngẩn người đến mười phút trong phòng trang điểm tạm thời, Ứng Chức mới hoàn hồn lại.
Lúc hoàn hồn lại, Triệu Doanh trước mặt vẫn đang lải nhải với cô.
Vừa rồi Ứng Chức cả người đều lơ lửng ngoài vũ trụ, trong vũ trụ không có không khí, không có âm thanh, cho nên cô nửa chữ cũng không nghe thấy Triệu Doanh đang nói gì.
Bây giờ, cô đã trở lại Trái Đất.
Tiếng ồn trong nháy mắt trở thành âm thanh vòm 3D, Ứng Chức ngẩng đầu nhìn Triệu Doanh, lên tiếng hỏi: "Vậy thì người kia là Hứa Quy Cố sao?"
Triệu Doanh: "..."
Lời lải nhải đột ngột bị cắt ngang như vậy, cô ta cũng bỗng nhiên không có hứng thú nói tiếp nữa.
Nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô ta hồi tưởng lại chuyện này trong đầu một lần, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
"Chờ đã," Triệu Doanh trợn to mắt: "Em không phải là em gái của Hứa Quy Cố sao? Vi, Vi... Vi Tử Hàm khoa Ngoại ngữ?"