Một Trăm Linh Một Tuyệt Chiêu Biến Nam Thần Thành Của Riêng

Chương 8

Chương 8

Ứng Chức cảm thấy Ứng Tinh Từ đúng là người anh trai tốt nhất trên đời, cô lại bắt đầu tự mình cảm động.

Nghĩ đến những việc mình đã làm, Ứng Chức càng thêm áy náy, cho nên những sắp xếp tiếp theo cô đều đặc biệt phối hợp. Thay quần áo, trang điểm, làm tóc, chỉ có một vấn đề là cô không biết đi giày cao gót.

Nhân viên công tác lại lấy một đôi giày cao ba phân cho Ứng Chức thay, lúc ra ngoài còn không quên lẩm bẩm với đồng nghiệp: "Đội lễ nghi của khoa Ngoại ngữ này không được à, sao đến giày cao gót cũng không biết đi thế?"

Ứng Chức lúc này giống như con rối, một lệnh một hành động.

Bên ngoài càng lúc càng náo nhiệt, tiếng hô hào cũng càng lúc càng lớn. Làm xong xuôi mọi thứ, Ứng Chức có phần lo lắng, sau đó được nhân viên công tác dẫn đến trước sân khấu.

"Anh trai em được giải đặc biệt, nên sẽ trao cuối cùng. Em nghe người dẫn chương trình nói chúc mừng giải đặc biệt thì lên sân khấu, được không?"

Ứng Chức đầu óc choáng váng gật đầu, lại không ngừng suy nghĩ trong đầu, cuộc thi bóng rổ này còn có cả giải đặc biệt nữa à? MVP ư?

Quy trình trao giải diễn ra rất nhanh, cuối cùng, lúc Ứng Chức không nhịn được mà hít sâu một hơi, người dẫn chương trình đã nhắc đến cô.

Nhân viên công tác nhanh chóng đưa giấy khen và cúp cho Ứng Chức, cô giẫm đôi giày cao gót nhỏ đi lên sân khấu, nghe người dẫn chương trình nói với giọng điệu đầy cảm xúc:

"Hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt nhất cho người đạt giải đặc biệt của chúng ta ngày hôm nay - Hứa! Quy! Cố!! đến từ khoa Kinh tế và Quản Trị 20XX!!!"

"..."

Ứng Chức dừng bước.

Vừa rồi người dẫn chương trình nói ai vậy?

Nhân viên công tác ở hậu trường thấy Ứng Chức đột nhiên dừng bước, vội vàng giục cô: "Mau đi mau đi, Hứa Quy Cố đang ở trên sân khấu kìa!"

Chưa kịp phản ứng lại, cô đã đi ra đến trước sân khấu rồi.

Có lẽ vì người làm lễ nghi đột nhiên dừng lại, ánh mắt của một số người ở dưới sân khấu đã chuyển sang cô, Ứng Chức bỗng nhiên cảm thấy vô số ánh mắt đang tập trung vào mình.

Hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng đến lúc này rồi, dù cô có mờ mịt đến đâu, cũng không thể không cắn răng lên trao giải.

Ứng Chức loạng choạng một chút, lại giẫm đôi giày cao gót nhỏ đi về phía trung tâm sân khấu.

Đợi đã… Vừa rồi tên của người đó là gì?

Ứng Chức đột nhiên có một dự cảm không lành, liếc mắt nhìn giấy khen.

Hứa Quy Cố... Không sai, cái tên mà anh trai cô ghét nhất, đương nhiên còn có cả cô nữa.

Ứng Chức suýt chút nữa làm rơi cả cúp.

Thế nhưng, những người ở dưới sân khấu từng người từng người một đều nhìn cô chằm chằm, mấy nhân viên công tác ở trước sân khấu càng lo lắng đến mức sắp phát điên rồi.

Ứng Chức nghiến răng, nhịn xuống cái thôi thúc muốn báo thù cho Ứng Tinh Từ trong lòng, từng bước từng bước đi đến trước mặt thiếu niên có dáng người gầy gò cao ráo kia.

Ứng Chức: Hừ, đến nhận giải mà còn đội mũ, có biết lễ phép là gì không vậy.

Hay là xấu đến mức không dám gặp ai, nếu không thì sao lại cúi gằm mặt xuống không nói gì?

...

Ứng Chức không ngừng lẩm bẩm trong lòng, nụ cười giả tạo trên mặt sắp không duy trì được nữa rồi, suýt chút nữa là đưa cúp bằng một tay luôn rồi.

Thiếu niên đột nhiên đưa tay lên, ấn vành mũ xuống.

Dưới chiếc mũ màu đen, bàn tay kia càng thêm trắng nõn thon dài, các đốt ngón tay rõ ràng, khớp ngón tay cái và ngón trỏ giữ chặt vành mũ màu đen, chỉ cần dùng một chút sức, gân xanh trên cổ tay sẽ lộ ra.

Anh khẽ ngẩng đầu, hò hửng liếc nhìn cô gái cầm cúp lên không mấy chuyên nghiệp trước mặt.

Ứng Chức cuối cùng cũng nhìn rõ dáng vẻ của thiếu niên.

Anh có làn da trắng lạnh, mày thanh tú mắt sáng, mái tóc mái lòa xòa bị mũ ép sát vào trán, đuôi mắt hơi xếch lên. Khóe miệng có vài phần ý cười, nhưng lại không chạm đến đáy mắt.

Anh khẽ gật đầu rồi đưa tay ra nhận cúp, giọng điệu uể oải: "Cảm ơn."

Nhưng không lấy được.

Ứng Chức nắm chặt cúp và giấy khen trong tay, ngây người tại chỗ.