Quán Nhỏ Xuyên Không

Chương 4

Mẹ con Vân Vy vừa bước ra khỏi tòa án, bà nội cô đã dẫn theo Lệ Mai chặn đường.

“Đồ đàn bà độc ác! Cô cướp hết tài sản của con trai tôi, khiến nó thân bại danh liệt, còn có lương tâm không hả?”

Bà ta giậm chân mắng lớn, vẻ mặt đầy phẫn nộ.

Lệ Mai đứng bên cạnh, cũng không vừa, giọng điệu chua ngoa:

“Cô đúng là không biết xấu hổ! Cô đã ly hôn rồi, cớ gì còn vơ vét sạch sẽ như vậy? Cô tưởng mình giỏi lắm sao? Đàn bà ly hôn rồi thì cũng chỉ là đồ bỏ đi thôi!”

Mẹ Vân Vy cười nhạt, ánh mắt sắc bén nhìn hai người trước mặt.

“Tôi không cướp của ai cả. Số tiền đó là những gì tôi đáng được nhận. Còn kẻ không biết xấu hổ, e rằng phải là cô đấy, Lệ Mai.”

Cô ta sững lại.

“Cô nói gì?”

Mẹ cô lôi ra một tập tài liệu, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy sức nặng:

“Đây là bằng chứng nɠɵạı ŧìиɧ của cô. Tôi vốn định bỏ qua, nhưng hôm nay hai người lại muốn gây chuyện với mẹ con tôi, vậy thì để tôi nói luôn cho rõ.”

Bà nội Vân Vy nhíu mày:

“Nɠɵạı ŧìиɧ? Cô đừng có đặt điều bôi nhọ người khác!”

“Bôi nhọ?”

Mẹ Vân Vy nhếch môi, chậm rãi lật từng trang tài liệu.

“Những hóa đơn khách sạn này, những tin nhắn thân mật của cô ta với người đàn ông khác, chẳng lẽ tôi bịa ra?”

Sắc mặt Lệ Mai trắng bệch, lùi lại một bước.

“Cô…cô theo dõi tôi?”

“Cô quá coi thường tôi rồi.”

Mẹ cô cười nhạt.

“Tôi chỉ cần bỏ chút công sức là có thể tìm ra sự thật.”

Bà nội Vân Vy run rẩy chỉ vào Lệ Mai.

“Có đúng như vậy không?”

Lệ Mai ấp úng, không nói nên lời. Nhưng cú sốc chưa dừng lại ở đó. Mẹ cô nhìn thẳng vào bà nội Vân Vy, giọng điệu càng thêm sắc lạnh.

“Bà luôn chê bai con gái, lúc nào cũng bảo phải có cháu trai nối dõi, nhưng tôi có một tin tức rất thú vị muốn nói với bà.”

Bà nội cô nhíu mày.

“Cô lại muốn giở trò gì?”

Mẹ cô thong thả cất tập tài liệu vào túi, rồi lạnh nhạt nói:

“Sau khi tôi sinh Vân Vy, con trai bà từng bị tai nạn, ảnh hưởng nặng đến chỗ đó, tôi đã ký tên để bác sĩ triệt sản cho ông ta rồi, cả đời này không thể có con.”

Bà nội cô chết sững.

“Cô nói láo!”

Lệ Mai hoảng hốt:

“Không… không thể nào! Anh ấy rõ ràng…”

“Rõ ràng cái gì?”

Mẹ cô nhếch môi.

“Rõ ràng cô tưởng mình mang thai con của ông ta sao? Nhưng tiếc quá, nếu cô có thai, đứa bé đó tuyệt đối không phải con cháu nhà này.”

Bà nội Vân Vy loạng choạng, suýt nữa thì ngã quỵ. Lệ Mai thì mặt cắt không còn giọt máu.

Mẹ cô không thèm nhìn hai người đó thêm một giây nào nữa, bình thản nắm tay Vân Vy rời đi. Lần này, bà sẽ không để ai có cơ hội quay lại làm phiền cuộc sống của mẹ con bà nữa.