Việc đầu tiên tôi làm sau khi về đến nhà là chặn liên lạc của Thẩm Tùng Ngôn. Trên đường đi, hắn gọi cho tôi gần mười cuộc, nhưng tôi đều từ chối. Dù rất cần công việc này, tôi càng muốn bảo toàn cái mông của mình hơn.
Sau khi chặn số của Thẩm Tùng Ngôn, tôi tìm số của tổng biên tập rồi gọi cho chị ấy. Khi bắt máy, chị ấy rõ ràng không vui, có vẻ còn đang bực vì bị quấy rầy vào giờ nghỉ.
Tôi đi thẳng vào vấn đề: “Em không đi Pháp nữa.”
Chị ấy “hả” một tiếng, giọng đầy thắc mắc: “Sao thế? Chẳng phải đã thống nhất rồi à? Chúng ta cùng nhau làm một vụ lớn cơ mà.”
“Không làm được nữa.” Tôi nhớ đến nửa bên mặt bị tôi tát đỏ của Thẩm Tùng Ngôn. Nếu nói thật, chắc chị ấy chỉ nghĩ tôi đang viện cớ. Vì thế, tôi cố vắt óc nghĩ ra một lý do hợp lý trong ba giây: “Là thế này, tổng biên tập à, bình thường mọi người có thể không nhận ra, nhưng thực ra sức khỏe của em không tốt lắm. Đột ngột đến một nơi xa như vậy, chắc chắn em không chịu nổi.”
Đúng như dự đoán, chị ấy im lặng. Nửa phút sau mới lên tiếng: “Đừng đùa nữa. Bình thường em khỏe như vâm, nói dối cũng phải có chút logic chứ.”
Không trách chị ấy không tin, là do tôi diễn quá giỏi thôi.
Hồi nhỏ, tôi thuộc kiểu ốm yếu, bệnh vặt quanh năm. Đến cấp hai, tôi nhỏ hơn bạn bè đồng trang lứa hẳn một vòng. Tôi chẳng hiểu sao khác biệt thể chất lại trở thành lý do bị bắt nạt, nhưng bọn chúng nói thẳng rằng chúng bắt nạt tôi vì tôi quá nhỏ con.
Về sau, khi lần phân hóa thứ hai xảy ra, tôi không nằm ngoài dự đoán mà giống hệt bố mẹ — đều là Beta. Còn phần lớn những kẻ từng bắt nạt tôi thì lại phân hóa thành Alpha. Thế là tôi càng bị chúng ức hϊếp tàn nhẫn hơn.
Có lần tôi suýt bị bọn chúng lột sạch quần áo và cưỡng bức trong nhà vệ sinh. May sao, giáo viên chủ nhiệm đi ngang qua, nghe thấy động tĩnh nên cứu tôi ra. Tôi chỉ thấy may mắn vì mình học giỏi, tính tình ngoan ngoãn, rất được giáo viên yêu thích. Nếu không, có khi tôi đã bị làm nhục đến chết trong nhà vệ sinhmà chẳng ai thèm quan tâm.
Nghĩ lại, nỗi sợ hãi với chuyện tìиɧ ɖu͙© của tôi có lẽ đã bắt đầu từ khi đó. Sau này chuyển trường, tôi cố gắng ăn uống, tập luyện, lên cấp ba mới miễn cưỡng đuổi kịp vóc dáng bạn bè đồng trang lứa, cũng không còn ốm vặt nữa. Nhưng những căn bệnh cũ tích tụ từ trước thì khó mà chữa khỏi hoàn toàn.
Năm nhất đại học, bố mẹ tôi bất ngờ qua đời. Dì sợ tôi không biết tự chăm sóc bản thân nên đón tôi về sống cùng đến tận khi tốt nghiệp. Ngày nào dì cũng nghĩ cách nấu đủ món cho tôi ăn, mất hai năm trời tôi mới tăng được mấy cân. Vậy mà chỉ cần đi làm một tháng, số cân ấy lại tụt sạch, thể trạng quay về vạch xuất phát.
Thấy tổng biên tập không tin, tôi cũng chẳng buồn đôi co. Dù sao tôi cũng chuẩn bị sẵn tinh thần thất nghiệp rồi. Cùng lắm là tối thứ Ba thức đêm một chút, trước khi ngủ tắt điện thoại, ngủ một giấc trời long đất lở, chẳng ai tìm được tôi.
Cúp máy xong, tôi nằm bẹp ra giường, suy nghĩ xem ngày mai có nên đi làm không, hay cứ giả bệnh xin nghỉ cho xong.
Thẩm Tùng Ngôn chết tiệt! Tôi làm nhân viên văn phòng yên ổn chẳng phải tốt hơn sao, hắn cứ nhất quyết tìm đến phá tôi làm gì? Càng nghĩ càng tức, bỗng dưng tôi cảm thấy dạ dày đau âm ỉ.
Không tức, không tức, đừng tức giận, tức hỏng người thì chẳng ai thay mình chịu cả.
Đồ khốn.
Một khi đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất, con người ta gần như trở nên bất khả chiến bại. Chẳng hạn như bây giờ, đã gần một giờ sáng rồi mà tôi vẫn chưa ngủ.
Trên màn hình máy tính, bộ phim tôi luôn muốn xem nhưng không có thời gian nay đã đến phần credit. Từng dòng tên ekip lướt qua trước mắt, và lần đầu tiên tôi cảm nhận được rằng thời gian này thuộc về chính mình.
Đúng lúc đó, điện thoại bất chợt rung lên. Phải, tôi đã để chế độ im lặng, tránh để nhạc chuông làm mình giật mình hoảng hốt.
Cầm điện thoại lên xem, hóa ra là một số lạ. Chắc lại quảng cáo linh tinh thôi. Tôi không bắt máy, ném điện thoại lên giường rồi quay vào nhà vệ sinh rửa mặt đánh răng.
Đến khi tôi rửa mặt đánh răng xong quay lại phòng ngủ, điện thoại vẫn còn rung. Vẫn là số lúc nãy. Chẳng lẽ không phải cuộc gọi quảng cáo?
Tôi chần chừ hai giây rồi bắt máy. Đối phương lên tiếng trước: "Là tôi đây. Lục Y Gia, đừng vội cúp máy, lần này tôi thực sự có chuyện."
… Thẩm Tùng Ngôn.
Tôi im lặng, muốn xem thử hắn lại giở trò gì.
"Sau khi anh đi, tôi đã nghĩ rất lâu. Tôi nhận ra mình thực sự hơi lỗ mãng, chỉ nghĩ đến bản thân mà không quan tâm anh có đồng ý hay không, có thích tôi hay không." Hắn hít sâu một hơi, nói tiếp, "Số này là của trợ lý tôi. Tôi sẽ không ép anh sang Pháp nữa. Đợi trời sáng, tôi sẽ đến gặp tổng biên tập của anh… Không đúng, tôi sẽ gặp thẳng sếp lớn của anh. Tôi cần anh phối hợp với tôi một chút."
Tôi thấy hơi kỳ lạ. Đây có lẽ là lần thứ hai hắn nói một tràng dài như vậy. Tôi hỏi: "Phối hợp thế nào?"
"Tôi sẽ nói rằng anh có vấn đề sức khỏe, không thích hợp để đi Pháp cùng chúng tôi. Tôi cần anh… khoan đã…" Hắn đột nhiên ngừng lại, lắp bắp hỏi: "Anh… anh vừa ngủ dậy à? Tôi có đánh thức anh không? Hả? Một giờ sáng rồi á!?"
Bên kia bỗng im bặt, không rõ Thẩm Tùng Ngôn đang làm gì.
Nhưng mà, lý do hắn nghĩ ra lại giống hệt lời tôi nói với tổng biên tập. Nếu cả hai chúng tôi đều đồng lòng khẳng định rằng tôi không đủ sức khỏe để di chuyển đường dài, thì khả năng thành công sẽ cao hơn.
"Xin lỗi, xin lỗi, tôi không xem giờ. Tôi chỉ muốn sớm nói rõ với anh, báo cho anh biết cách giải quyết. Tôi không chú ý đến thời gian, thật sự xin lỗi..." Hắn bắt đầu xin lỗi điên cuồng, giọng như sắp khóc đến nơi.
Tôi nghi ngờ tuyến lệ của cả nhà hắn đều tập trung hết lên người hắn. Mặc dù chưa từng gặp họ, nhưng cũng chẳng ngăn cản được tôi bôi nhọ họ. Dù sao thì tôi cũng là một kẻ thiếu đạo đức, vô học mà.
Tên này đúng là một sự đối lập thú vị. Ai mà ngờ được Thẩm Tùng Ngôn lạnh lùng, xa cách trên TV lại là một kẻ mau nước mắt thế này chứ?
Tôi im lặng nghe hắn khóc một lúc, nhưng thấy chẳng có dấu hiệu dừng lại, tôi bắt đầu mất kiên nhẫn: "Cậukhóc đủ chưa?"
Nghe tôi nói vậy, hắn lại tiếp tục xin lỗi rồi chuyển sang trình bày nốt kế hoạch của mình: "Đến lúc đó, chúng tôi vẫn sẽ chọn người từ công ty anh. Bất kể ai được thay thế, thì cũng là do anh tự nguyện nhường lại vị trí. Tôi sẽ nói tốt về anh với sếp lớn của anh, anh chắc chắn sẽ được thăng chức."
Lúc đầu tôi đã mơ màng buồn ngủ, nhưng nghe đến hai chữ "thăng chức," tôi tỉnh táo hẳn. Cái này thì quá tốt rồi, tôi chẳng cần làm gì mà vẫn được lên chức?
Tôi ừ một tiếng: "Vậy cứ theo kế hoạch của cậu đi. Tôi buồn ngủ rồi, tôi ngủ đây."
Nói xong, tôi dứt khoát cúp máy, tiện tay chặn luôn số này.
Lăn qua lộn lại trên giường suốt hai tiếng, cuối cùng tôi cũng ngủ được. Giấc ngủ này vô cùng mệt mỏi, tôi cứ mơ liên tục nhưng khi tỉnh dậy lại chẳng nhớ nổi mình đã mơ thấy gì.
Chật vật bò dậy khỏi giường, ngủ lúc ba giờ, dậy lúc bảy giờ, tôi có cảm giác mình đang phá vỡ kỷ lục thời gian ngủ tối thiểu của nhân loại. Nhưng hết cách rồi, tôi phải đi kiếm đồng lương bạc bẽo. Không có tiền thì tôi chỉ là một kẻ vô dụng mà thôi.