Vì tiền tiêu vặt đáng thương của mình, sau khi cúp máy, tôi đành phải miễn cưỡng bò dậy khỏi giường. Vừa mặc quần áo, tôi vừa chửi thầm: "Thẩm Tùng Ngôn, đồ không có liêm sỉ, cái gì mà không biết lái xe? Còn bắt tôi chạy tới phim trường đón, bị ngu à?"
Chửi thì chửi, nhưng tôi vẫn phải đi đón hắn. Thật hết nói nổi.
Đến phim trường, tôi nhìn quanh quất mà chẳng thấy bóng dáng Thẩm Tùng Ngôn đâu. Phải túm lấy một nhân viên mới biết hắn đi tẩy trang, tôi lại phải chờ. Ngồi trong xe đợi hắn, nhìn bối cảnh xung quanh, tôi đoán chắc hắn vẫn đang quay phim cổ trang. Cả một mảng phông xanh lớn đến mức làm tôi hoa cả mắt, đúng là già rồi thật.
Ngay lúc đó, có người mở cửa ghế phụ và chui vào. Tôi quay sang liền chạm mắt với Thẩm Tùng Ngôn. Hắn sững sờ, có vẻ ngạc nhiên khi nhìn tôi.
Tôi mỉm cười với hắn, với tay kéo dây an toàn: "Sao thế? Thắt dây vào đi, chúng ta đi thôi."
Hắn nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, cầm lấy dây an toàn nhưng vừa định thắt vào thì đột nhiên buông tay, để nó từ từ rút về chỗ cũ. Giọng hắn lạnh nhạt: "Không cần đâu, nói chuyện trên xe là được rồi."
…? Cũng tốt, lát nữa tôi có thể về thẳng nhà luôn.
Tôi gật đầu: "Được, cậu nói đi."
Hắn im lặng, bắt đầu đánh giá nội thất trong xe tôi, sờ mó cái này, chọc chọc cái kia khiến tôi bực mình: "Thẩm Tùng Ngôn, rốt cuộc có chuyện gì?"
Có vẻ như nghe thấy tôi lần đầu tiên gọi thẳng tên hắn, hắn thoáng sững lại, sau đó ngoan ngoãn ngồi yên trên ghế phụ, im lặng một lúc mới lên tiếng: "Anh là Alpha à?"
"Tôi bị cậu gọi ra chỉ để nghe cái này thôi á?" Tôi tức thật, thực sự tức luôn!
Tôi không cảm thấy việc có giới tính thứ hai là Beta là điều đáng xấu hổ, cũng không hề cố tình che giấu. Nhưng gọi tôi ra vào đúng ngày nghỉ quý giá chỉ để hỏi một câu "có phải Alpha không", chẳng phải đang trêu tôi à?
Thấy tôi nổi giận, Thẩm Tùng Ngôn có vẻ hoảng, vội vã xua tay: "Không, không phải vậy, anh đừng giận. Tôi gọi anh ra không phải vì chuyện đó." Hắn lấy ra một thứ từ túi áo rồi đưa cho tôi. "Đây là lịch trình sự kiện chính thức của liên hoan phim mà studio tôi có được. Năm nay khác với mọi năm, tôi đã sao chép nó vào USB. Sợ thứ Hai, thứ Ba anh không có thời gian nên mới hẹn anh hôm nay. Anh đừng giận nữa, tôi không hỏi chuyện kia nữa đâu."
Hắn giải thích một hơi làm cơn giận của tôi dù có lớn đến đâu cũng tiêu tan. Tôi nhận lấy USB, rồi nhìn Thẩm Tùng Ngôn, phát hiện hắn đang dùng ánh mắt của một đứa trẻ phạm lỗi mong được tha thứ để nhìn tôi. Đột nhiên, tôi thấy có chút ngại. Chẳng qua hắn chỉ hỏi tôi có phải Alpha không thôi mà, tôi nổi nóng vậy làm gì chứ?
Tôi nhét USB vào túi, ho nhẹ một tiếng: "Tôi không phải Alpha, tôi là Beta. Xin lỗi, hôm nay tôi hơi nóng tính."
“… Beta à?" Hắn nhỏ giọng lặp lại, rồi dè dặt hỏi thêm. "Vậy… anh còn độc thân không?"
… Khoan đã, chẳng lẽ là do mùi tin tức tố của Lâm Trinh vẫn chưa tan hết? Nghĩ đến khả năng này, tôi dò xét: "Cậu có ngửi thấy gì à?"
Hắn gật đầu: "Mùi sô cô la trắng." Rồi bổ sung thêm: "Ngọt phát ngấy, khó ngửi."
Tôi suýt bật cười. Bảo sao khi lên xe hắn lại nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái như vậy, hóa ra là tưởng tôi vừa làm trò gì đó với một tiểu Omega trong xe.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tin tức tố sao lại khó bay hơi như vậy chứ? Ngày mai phải bắt Lâm Trinh đền tôi một chiếc xe mới mới được.
Thấy tôi không đáp, Thẩm Tùng Ngôn lại hỏi lần nữa: "Anh có độc thân không?"
Tôi hoàn hồn, gật đầu: "Ừ. Xe có mùi tin tức tố có thể là do tối qua tôi chở một đồng nghiệp. Cậu ấy là Omega, vì… vài lý do nên kỳ phát tình đến sớm."
Lúc nói câu đó, tôi có chút không dám nhìn vào mắt hắn. Dù sao thì Lâm Trinh là vì nhớ hắn ta mà kỳ phát tình mới đến sớm, giờ lại nói chuyện này trước mặt đương sự, đúng là lần đầu tôi gặp tình huống oái oăm như vậy.
Hắn gật đầu, vài giây sau lại mở miệng: "Nếu anh còn độc thân, vậy có muốn hẹn hò với tôi không?"
Lời vừa dứt, tôi như bị sét đánh ngang tai, đầu óc lập tức tê liệt, hệ thống ngôn ngữ hoàn toàn sụp đổ. Tôi muốn từ chối khéo nhưng không tìm được cách nào: "Cậu bị dở à?"
"Tôi không bị dở." Hắn bình thản nói: "Ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã thích anh rồi. Ban đầu định đợi về từ Pháp rồi mới tỏ tình, nhưng tôi không muốn chờ nữa. Tôi cảm giác nếu còn chờ, anh sẽ bị người khác cướp mất."
Dứt lời, hắn đột nhiên nghiêng người sát lại. Khoảng cách giữa chúng tôi rút ngắn trong chớp mắt, khiến tôi theo phản xạ vung tay tát mạnh một cái — "Bốp!"
Hắn bị tôi đánh đến ngơ ngác, sau đó tròn mắt nhìn tôi. Tôi đẩy hắn ra, tức giận chửi ầm lên: "Mẹ nó, cậu định quy tắc ngầm với tôi à? Tôi không làm nữa! Cái gì mà Pháp với chả Mỹ, Anh, tôi không đi đâu hết! Cút xuống xe ngay!"
Thẩm Tùng Ngôn đưa tay xoa bên mặt bị đánh đỏ, mắt cụp xuống vẻ mặt đầy tủi thân. Đến khi hắn ngước lên nhìn tôi, nước mắt đã lăn dài trên má.
Tôi chịu thua luôn. Không hổ danh là diễn viên, tài rơi nước mắt trong một giây này đúng là đỉnh cao.
Nhưng tôi không mắc lừa đâu!
Tôi tháo dây an toàn, lấy chiếc USB hắn vừa đưa từ trong túi ra ném thẳng vào người hắn, rồi vươn tay mở cửa ghế phụ: "Tự xuống đi."
Hắn khóc đến hoa lê đẫm mưa, ai không biết còn tưởng tôi bắt nạt hắn. Mà khoan, tôi đúng là có tát hắn thật, nhưng đó là hắn đáng bị như vậy.
Cũng may phim trường ở đây đã đóng máy, bên ngoài chẳng còn mấy người, nếu không tôi với hắn chắc chắn sẽ lên hot search ngay lập tức.
Từng giây từng phút trôi qua, hắn vẫn khóc không ngừng. Mà tôi thì chẳng có sở thích ngắm đàn ông khóc, càng nhìn càng bực, thế là dứt khoát đưa tay đẩy hắn ra khỏi xe. Hắn ngã phịch xuống đất, đôi mắt tràn đầy khó tin nhìn tôi, nước mắt vẫn tiếp tục chảy.
Tôi đóng cửa xe lại, cài dây an toàn, khởi động động cơ rồi lái xe rời đi thẳng. Chỗ quái quỷ này, ai muốn ở lại thì cứ ở, chứ tôi thì không. Đúng là đồ thần kinh.
Còn về chuyện sau này… khả năng cao tôi sắp thất nghiệp rồi.