Trong mắt Hà Huống, hành động của Hà Chính Thiên chẳng khác nào tống khứ anh đi như đuổi một kẻ ăn mày. Bán con trai để đổi lấy lợi ích mà còn tưởng mình đang ban ơn.
"Con đã làm xong những gì cần làm, hy vọng ba cũng tuân thủ lời hứa. Nếu không, về sau có xảy ra chuyện gì, con cũng không dám chắc đâu." Hà Huống nhìn chằm chằm vào mặt Hà Chính Thiên, ánh mắt sâu xa, ẩn chứa hàm ý khó lường.
"Làm tốt việc của con là được." Giọng điệu của ông không tốt, nói đến đó thì dừng lại, không nhiều lời.
Ngày hôm sau, tài xế của Lục Cẩm Tri lái xe đến đưa Hà Huống đi Cục Dân Chính, Hà Huống lên xe, lúc này anh mới nhìn thấy người sẽ kết hôn với mình.
Người đàn ông có thân hình cao lớn, dù không cười không nói vẫn toát lên khí chất khó có thể bỏ qua. Chưa bàn đến gia thế hay bối cảnh, chỉ riêng vẻ ngoài của hắn cũng đã vô cùng xuất sắc. Nếu Hà Huống mang vẻ ngoài dịu dàng, mềm mại, thì Lục Cẩm Tri lại hoàn toàn khác biệt. Sống mũi của hắn cao thẳng, đường nét khuôn mặt sắc sảo, sâu hút, nhưng không hề tạo cảm giác lạnh lùng cứng nhắc. Khóe môi hắn hơi nhếch lên, lúc này hắn đang thả lỏng dựa vào ghế, tay phải nhàn nhã lật bật lửa trong tay, khi thì xoay một vòng, khi thì dừng lại, vô cùng tùy ý.
Lục thị được xưng là hào môn trăm năm, còn Lục Cẩm Tri lại là người duy nhất nắm quyền trong thế hệ này, chân chính là thiên chi kiêu tử. Không ngờ rằng hắn cũng chấp nhận một sự sắp đặt như vậy.
Thấy Hà Huống lên xe, Lục Cẩm Tri khẽ ngước mắt, liếc qua gương mặt, trong lòng hắn thầm nghĩ: "Khuôn mặt cũng không tệ, lại còn làm trong giới nghệ thuật, chẳng trách ông nội lại trực tiếp thay mình quyết định, rất hài lòng. Không ngờ ông nội cũng coi trọng ngoại hình đến vậy, ngay cả chuyện chọn người sinh con cũng phải ưu tiên nhan sắc."
Lục Cẩm Tri nghĩ đến đây liền âm thầm chửi thầm trong lòng: "Bảo mình kết hôn thì mình kết hôn, muốn ôm cháu thì lại giục mình nhanh chóng sắp xếp. Đâu ra chuyện dễ dàng như vậy? Người thì mình cưới về rồi, còn chuyện khi nào có con, ai mà nói trước được chứ!"
Hà Huống cảm nhận được ánh mắt của Lục Cẩm Tri vẫn luôn đánh giá mình, nhưng đối phương không chủ động nói chuyện. Suốt dọc đường đi, bầu không khí yên lặng, không ai lên tiếng. Mãi đến khi nhận xong giấy chứng nhận kết hôn, Hà Huống mới nghe thấy giọng nói trầm thấp, lười biếng của Lục Cẩm Tri vang lên: "Tôi bảo tài xế đưa em về trước, công ty còn chút việc cần xử lý."