Phản Diện Bị Nam Quỷ Âm U Nuôi Nhốt (Xuyên Nhanh)

Quyển 1 - Chương 4: Bị sinh viên đại học bắt nhốt

Từ Kiểu đạp mạnh chân ga, lao thẳng đến vị trí Phan Vũ gửi, cậu xuống xe nhìn quán bar bên ngoài trông bình thường, bên trong còn rẻ tiền và tồi tàn hơn, cậu nhăn mặt đi đến bàn số ba.

“Hey, tóc hồng xinh đẹp.”

Phan Vũ đứng dậy, cười hi hi đón tiếp Từ Kiểu: “Không phải cậu không biết, tôi không muốn sang nước ngoài nên mới cãi nhau với ba, xong ông ấy khóa thẻ của tôi luôn.”

“Ừm.”

Từ Kiểu liếc cậu ta một cái, cầm hóa đơn ở trên bàn lên nhìn: “Tôi tính tiền, mọi người cứ chơi đi, tôi đi trước.”

Bàn số ba ngoài Phan Vũ ra còn có ba cô gái ăn mặc mát mẻ, bọn họ quan sát Từ Kiểu, liên tục nhìn cậu.

“Thiếu gia Từ đẹp trai thật đấy, anh đi đâu chơi thế, cho em đi nhờ được không?”

Từ Kiểu nhìn bọn họ rồi lắc chìa khóa: “Lên xe ngồi trước đi, tôi đi thanh toán.”

Từ Kiểu đi theo nhân viên đến quầy lễ tân, khi đang đợi lễ tân quẹt thẻ thì có một bóng người lướt qua bên cạnh, cảm giác đó giống hệt như khi anh lướt qua ai đó ban ngày.

Nhưng ánh sáng trong quán bar quá tôi nên cậu không thể đoán được, cậu cứ nhìn theo người đó đến khi đi vào bếp sau.

Nhìn vào phía bếp sau qua kẽ hở ở quầy bar, bóng dáng Tào Vệ Đông hiện rõ dưới ánh đèn, hắn xắn ống tay áo ngang khuỷu tay để lộ ra cánh tay rắn chắc.

Tào Vệ Đông vốn dĩ có làn da trắng, dưới thứ ánh sáng nhợt nhạt trong bếp, trông chẳng khác gì một cái xác trong nhà xác.

“Cậu ta là bartender à?” Từ Kiểu xoay chiếc thẻ ngân hàng trong tay rồi rút lại.

Nhân viên quầy nhìn theo tầm mắt của Từ Kiểu và đáp: “Cậu ấy không phải bartender, chỉ là nhân viên bán thời gian thôi.”

Từ Kiểu ấn tấm thẻ ngân hàng lạnh ngắt trong tay lên quầy lễ tân, ngón tay gõ nhẹ trên thẻ ngân hàng, phát ra âm thanh giòn giã: “Mang mười chai rượu đắt nhất ra đây, đủ để cậu ta ra ngoài đi một vòng không?”

“Tất nhiên là được rồi.”

Đám người Phan Vũ đang đợi ở cửa, Từ Kiểu liếc mắt ra hiệu cho Phan Vũ ngồi lại.

Thanh toán xong, đồ trên bàn số ba được dọn dẹp sạch sẽ, vài người thanh niên lạ mặt đã ngồi vào.

Giờ đang là thời gian uống rượu nên trong quán bar không còn chỗ trống.

Từ Kiểu đếm số người trên bàn số ba: “Một, hai, ba...”

“Làm gì đấy?” Mấy cậu thanh niên đó hoảng sợ tưởng cậu đếm người để đánh nhau.

“Sáu người, mỗi người một vạn, nhường chỗ cho tôi.”

Đám thanh niên đó nhận tiền xong, hớn hở chạy đi, Từ Kiểu ngồi xuống ăn đĩa hoa quả vừa mới bưng lên.

“Sao quay lại thế?” Phan Vũ hỏi.

Từ Kiểu im lặng.

Tuy Phan Vũ hoài nghi nhưng cũng không biết nói gì, đi theo cậu đủ ăn đủ uống là được.

Đám con gái tranh nhau ngồi cạnh Từ Kiểu, líu lo liên hồi: “Thiếu gia Từ hào phóng thật, vừa đẹp trai vừa có khí chất, đúng là sinh ra là để giàu có.”

Từ Kiểu không ghét bỏ việc những cô gái xinh đẹp sà vào lòng mình mà cậu thích những giọng nói nịnh nọt yêu kiều vang lên bên tai.

Tào Vệ Đông cầm một chai rượu đi tới trước mặt họ.

Lúc này, hình ảnh và tên của Từ Kiểu được chiếu lên màn hình của quán bar, DJ trên sàn nhảy cũng đang reo hò nhiệt liệt cho Từ Kiểu.

Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Từ Kiểu, đã bắt đầu có người mang rượu đến mời.

Một chai rượu... Hai chai rượu... Tổng là mười chai. DJ điên cuồng hô tên Từ Kiểu tận mười lần với giọng nói khàn đặc, những người ở dưới cũng hòa mình vào không khí đó, đồng thanh giơ tay reo hò.